
ý nàng quá đến mức hắn không còn là hắn nguyên bản nữa.
- Phu quân ăn thêm cái này đi!
An An cười gắp cho hắn nguyên miếng thịt đùi thơm ngon, nét mặt mong hắn thưởng thức thật đáng yêu khiến Tống Minh lập tức lạnh giọng dùng sự lạnh lùng nhất để ngăn mình có hành động không giống mình thường ngày chỉ vì chút nụ cười của nàng.
- Ta no rồi!
Nói xong hắn rời khỏi bàn, không thèm nhìn mắt đến cả cha mẹ như thường lệ làm An An mím môi hạ lại đũa buồn hiu.
Sao trên đời lại có người lạnh nhạt như hắn chứ? Người ta là quan tâm hắn rất nhiều mà nửa phần đáp lại cũng không có. Xem như nàng có ở lại thì cũng chỉ là nương tử giả thôi.
Hai người lớn nhìn thấy cả hai chưa có gì tiến triển cũng thật là rầu rĩ còn hơn An An nữa đó chứ. Chuyện có cháu bồng xem ra còn xa dài dài. Quốc gia thời kì hưng thịnh thì kẻ làm tướng như hắn xem như “thất nghiệp”. Binh lính đã về quê làm ăn sinh sống bình thường hết cả rồi mà đại tướng quân ngày nào cũng vào Hình Bộ cả.
Tống Minh không phải là siêng năng gì, chỉ là có tí hơi sợ ở nhà thôi. Cả ngày trong phủ, hắn muốn không gặp nàng cũng khó nha nên thà trốn đi cho an tâm.
Tống Minh đang giương cung, mắt nhìn thẳng hồng tầm phía xa vừa bắn tên đi thì phía sau có giọng gọi…
- Biểu ca!!!
Mũi tên xoáy tròn, lao vút đâm vào ngay trúng hồng tâm tại bia bắn không hề lệch một chút nào. Con người lãnh đạm như hắn hiếm khi cười vẫn giương môi mỏng cười nhẹ nhìn lại nam nhân vừa đến.
Cả hai huynh đệ mừng rỡ giữ chặt vai nhau.
- Biểu đệ, giờ mới về hả?
Tống Minh vui vẻ hỏi nam nhân nho nhã có phần như thư sinh sang trọng, thần thái hơn người. Người đó không ai khác chính là Phiến An Thành. An Thành đi ngao du “thưởng hoa thưởng nguyệt” cũng hơn nửa năm nay rồi.
- Lúc ở Vạn An nghe nói biểu ca thành thân mà không về kịp. Sau nghe kể lại hôn lễ của huynh lộn xộn hoành tráng, dữ dội đến mức trong thành ai cũng biết, đệ không tận mắt tham dự thật là đáng tiếc.
An Thành nói không giấu một chút châm chọc biểu ca của mình. Thường thì Tống Minh lạnh nhạt nhưng với An Thành thì hắn chẳng ngại thở dài nói…
- May mà đệ không dự đó!
- Sao vậy? Vợ huynh thế nào? Mỹ nhân hay hồ ly đội lốt người haha…- An Thành cười khà khà biết rõ con người Tống Minh không có sở thích “háo sắc” như biểu đệ đây nên dễ gì không chọc hắn chút xíu.
- Rắc rối… Đệ đừng có nói như Bình Bình vậy!
- Xem ra con bé cũng qua quậy rồi sao!?
Cả hai huynh đệ cười rồi ôm vai nhau đi uống rượu. Ai chứ chỉ có An Thành mới khiến Tống Minh vui vẻ không trơ lạnh nhàn chán như bình thường. Cả hai là biểu huynh đệ tuổi gần nhau nên chơi thân từ ngày còn bé dù tính cách hoàn toàn khác xa nhau.
Phiến An Thành uống rượu vào cơn bực tức lại trỗi lên kể lể với biểu ca. Tống Minh cũng gật gù nghe chuyện cô kĩ nữ dám bỏ trốn An Thành, thật cũng không ngờ chuyện đó cũng đang liên quan đến mình.
Ánh mắt An Thành có chút cố chấp, tay đặt mạnh ly rượu xuống nói…
- Đệ nhất định phải tìm ra nàng ta!
- Đệ vẫn như thế An Thành! Chỉ là một cô nương thanh lâu thôi mà đệ tha cho người ta đi!
Tống Minh cũng không phải lần đầu nghe An Thành “muốn” cô nương nào đó. Vốn dĩ Phiến An Thành là con người yêu thích cái đẹp, cực háo sắc, lại mê trêu hoa ghẹo nguyệt nên thời gian ở trong thanh lâu còn nhiều hơn ở nhà. Trong khi đó Tống Minh là biểu ca lại không thích ồn ào, cực ghét phiền phức do nữ nhi mang đến, lại bận rộn nên không yêu thích đến mấy cái nơi thanh lâu lộn xộn đó, trừ khi An Thành lôi hắn đi.
Thế nhưng tuy khác nhau nhưng hai huynh đệ rất hiểu nhau nha. An Thành hậm hực nói…
- Huynh không biết đâu… Nàng ấy rất khác những cô gái đệ từng gặp trong thanh lâu, đệ nhất định phải “xơi tái’ nàng ta mới thoả lòng đệ!
Xem ra An Thành muốn lên giường với mỹ nhân hơn là nhớ nhung muốn đem người ta về. Nhìn biểu đệ có chút ngớ ngẩn như thế, hắn nhíu mày cũng khẽ nói rầu rĩ…
- Huynh thì ngày đêm đều có suy nghĩ không biết “nàng ấy” đang làm cái gì? Có trèo cây hay đào đất chôn cá gì không, lúc nào cũng như bị ám ảnh… thật đau đầu mà!
- Ai? Huynh mà cũng để ý nữ nhi sao? - Phiến An Thành ngạc nhiên lắm nha vì Tống Minh bình thường chỉ mê say binh pháp và đao kiếm thôi.
- Đệ nói như huynh bình thường để ý nam nhân vậy biểu đệ!?
Nhìn Tống Minh nhăn mặt biểu tình An Thành cười lớn sau đó lấy ra một vò rượu bằng đất nung có thừng đan ngoài để giữ chặt nắp. Mắt Tống Minh có chút hứng thú rồi. An Thành cười cười vỗ vỗ vò rượu có vể cổ quái nọ…
- Đệ cất công mang về cho huynh thưởng chung đó biểu ca. Rượu Hồ Đào Trúc Tĩnh 10 năm của Tây Liêng đó. Uống không quá hai ngụm sẽ say không còn biết trời trăng mây gió gì cả!
- Hì… có nói quá không biểu đệ? Xem huynh hay đệ say trước đây!?
- Đừng vội tự tin nha biểu ca, dù huynh tửu lượng hơn người nhưng chưa chắc cầm cự nổi đâu!
Tống Minh cười nhẹ không nói gì càng thách thức biểu đệ. An Thành hơi tức nha ai biểu cứ đọ rượu mười lần An Thành chỉ thắng Tống Minh một lần làm chi, hôm nay với thứ rượu cống phẩm này phải hạ gục biểu ca thôi!
———————
An An trong lòng bực tức ăn thêm chén chè sen mới nó