
hắn cũng chẳng dám nhẹ lòng xíu nào mau cầm tay nàng dắt ra khỏi phòng lén lút.
Trời còn sớm tinh mơ, cảnh vật trong mắt An An thật là tươi đẹp nha. Lòng nàng quá hạnh phúc còn được Tống Minh nắm tay dắt đi vội vã. Hắn chỉ một lòng lo cho thể diện của hắn không thể bị huỷ hoại không ngày hôm nay được. Mắt thấy dãy phòng của nàng phía trước đến rồi hắn có chút mừng rỡ.
Định bụng chuyện hắn làm ra với nương tử sẽ không có thêm người thứ ba biết thì cha mẹ xuất hiện đúng ngay khúc quanh hành lang phía trước.
Tống Minh không kịp núp hay giấu An An đi. Hai người lớn sáng thích tản bộ cho gân cốt già cõi dễ chịu, đưa mắt ngạc nhiên nhìn con trai. Nàng xấu hổ núp sau lưng hắn. Mặt tên nọ đã tái mét chẳng còn hột máu nào khi bị hỏi…
- Con giấu gì sau lưng vậy Minh nhi?
- Con không có!
Tống Minh hơi lùi lùi đem nàng xa cha mẹ một chút. Dù hắn có lãnh đạm, cứng ngắt thì cũng không qua mắt được cha mẹ là hắn đang nói dối. Hai người lớn vì thế càng tiến lên nhìn thử. Không may gió thổi tóc dài của nàng bay phất qua lưng hắn làm bà má nhíu mày gọi…
- Tĩnh Nghiên!!!
Cả hai đứa đều cắn răng rưng lệ. An An đành rụt rè, đỏ thẹn trên má bước ra vẫn níu sau lưng áo hắn. Nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng, mắc cỡ của cả hai, người lớn không cần đoán cũng tự suy ra vội cười tà đạo…
- Làm gì mà trả Nhiên nhi về phòng vội vàng vậy Minh nhi?
- Không có! Sáng sớm con và nương tử đi nhìn cảnh sáng thôi! - Hắn cố khắc phục cái tình huống không còn gì có thể tồi tệ hơn này nhưng mặt cứng ngắt của Tống Minh càng nói dối càng trông ra khó coi hơn.
- Thế sao Nghiên nhi mặc áo của con vậy?
Thế là hết chối, làm sao hai đứa qua mặt được người lớn cao thâm. Thể diện của Tống Minh xem không còn lại gì nữa!? Cha hắn cười trêu chọc con ngay…
- Nếu làm không được thì từ đầu đừng có lớn tiếng nha con trai!?
- CHA!!!
Tống Minh rống giận lên vì bị chọc nhưng bà mẹ chỉ vui vẻ không quan tâm thằng con.
- Nghiên nhi mau đi thay áo rồi còn ra ăn sáng nữa mẹ chuẩn bị cho con rồi. Hôm nay mẹ sẽ cho sắp xếp để hai đứa hợp phòng luôn đỡ làm hai đứa cực khổ lén lút thế này nha!
An An đỏ mặt không biết làm gì ngoài cười thẹn thùng. Hắn chỉ “hừ” lạnh không biết là vì khó chịu hay là nhục nhã quá bỏ đi luôn với bộ dạng lạnh lùng thường ngày. Nàng thấy cũng hơi lạ nhưng thôi tâm trạng nàng vui lắm nên không suy nghĩ nhiều.
Hai người lớn thì rất là hài lòng vì với tiến độ này thì chuyện có cháu nội bồng bế không còn xa vời lắm. Thế là thiếu gia của Quốc sư, cũng là Đại tướng quân của triều đình ngậm ngùi cam chịu sự nhục nhã mất mặt do chính bản thân gây ra. An An nhìn hắn không vui khi cả hai hợp phòng chỉ biết mím môi trong lòng hạnh phúc nhưng không dám cười.
Đồ đạc của nàng chỉ có y phục thôi nên dọn không mất bao nhiêu thời gian và diện tích phòng hắn. Nàng rất muốn gần hắn nhưng thật không hiểu sao Tống Minh lại mang nét mặt như vậy cứ như miễn cưỡng lắm.
Nàng dù sao cũng thành người của hắn rồi mà hắn không vui vẻ, tỏ ra ngọt ngào hơn hay ôn nhu hơn gì cả, thái độ thậm chí còn lạnh nhạt hơn bình thường.
Tì nữ dọn xong lui ra, An An đưa mắt nhìn hắn ngồi bất động chỉ biết rụt rè hỏi.
- Phu quân có gì không vui sao?
- … không có!
Tống Minh trả lời cho xong rồi bước lại kệ lấy sách ra ghế trường cạnh cửa sổ lớn nằm đọc không quan tâm nàng. Nàng thấy có chút hụt hẫn vì bị đối xử như thế…
- Phu quân…
- Ta đọc sách rồi nàng đừng làm phiền. Nàng hằng ngày thường làm gì thì cứ làm đi!
Tống Minh nói mắt vẫn nhìn vào binh thư không nhìn nàng dù chỉ một chút. An An đứng nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt thật không hiểu nổi, cảm giác rất buồn. Nàng cứ ngỡ khi mình trao thân cho hắn thì cả hai sẽ vui vẻ hơn.
Nàng không phải đã là nữ nhân của hắn rồi sao tại sao lại không yêu thương nàng?
Tống Minh quay nhìn khi nàng lủi thủi đi khỏi phòng rồi mới nhanh chóng thở dài một cái quăng cuốn sách. Tất nhiên hắn không phải muốn đối với nàng như thế song do hắn say rượu “lỡ” làm bậy khi chưa chuẩn bị tinh thần gần gũi nàng.
Chỉ sau một đêm quan hệ của cả hai phút chốc mất phương hướng, sự việc này lỗi do hắn nói ra rồi tự làm hỏng trước vì thế nên tạm phải giữ khoảng cách với nàng để đầu óc ổn định hơn.
Cha mẹ chồng thậm chí còn hạnh phúc hơn cả hai vì thằng con “nhàm chán” tự ra điều kiện rồi tự làm không xong. Cứ bị cha mẹ chọc thật nhục nhã nên Tống Minh không thèm nói năn gì chỉ mang cái mặt lầm lầm lì lì.
An An buồn buồn lén nhìn, cha mẹ đâu biết nội tình ẩn sau đâu. Cả hai hợp phòng như hỉ sự là thế nhưng đối với nàng như bị ghẻ lạnh. Khi nàng đã thay áo ngủ lòng muốn đến giường cùng hắn thì hắn lại lạnh nhạt nói dứt khoát…
- Việc tối đó là lỗi của ta nhưng ta đã nói rồi không “động” vào nàng cho hết một năm nên ta vẫn sẽ làm thế hợp phòng cũng vậy thôi.
Nàng ngỡ ngàng nhìn gương mặt băng giá, lời nói lạnh lùng đến sắc nhọn làm đau lòng nàng. Chẳng lẽ khi tỉnh táo Tống Minh không hề muốn nàng nữa hay sao? Bây giờ nàng không cần biết có bao nhiêu nam nhân ngưỡng mộ mình, nàng chỉ mong hắn yêu thương nàng, tỏ ra ham muốn nàng như đêm ấy thô