
á ngồi trong xe nắm chặt tay lái, sắp thở
không nổi, anh quả thật không tin được số mình xui xẻo như vậy, vấn đề hạnh
phúc cả đời còn chưa giải quyết xong, thiếu chút nữa đã cuốn vào tai nạn xe cộ
mất mạng.
Hừ, tháng này có phải tháng đại hung của anh không
vậy? Sao lại suy đến mức này? Cô gái đứng chắn trước xe anh mới là bà điên đó,
hoặc là mù rồi, chứ không sao lại đột nhiên lao ra, thật là đáng giận!
Nổi giận đùng đùng đẩy cửa xe bước xuống, anh dùng
hết sức đóng rầm cánh cửa lại, thể hiện chính mình giờ phút này đang cáu đến
mức nào.
“Ê, có muốn chết thì nhảy từ mái nhà xuống đi nha,
chạy đến chắn trước xe người khác, tự sát thì cũng đừng hại người ta chứ?”.
Anh đi ra đằng trước xe, trừng mắt rít gào với cô
gái đang ngã quỵ dưới mặt đất. Nếu vừa rồi không nhanh chân, không đủ minh mẫn,
anh đã trở thành tội phạm ngộ sát, hừ hừ!
Cô gái ngồi dưới đất, cúi đầu, không nhúc nhích
không phản ứng, giống như bị dọa ngây người ra.
Dịch Tử Xá nhăn mặt nhăn mày trừng cô, đồng thời xem
xét khoảng cách giữa cô và xe anh, đoán vừa rồi chắc mình không đụng trúng cô
ta, vì anh không cảm giác thấy mình đụng vào cái gì cả, cũng không nghe tiếng
va chạm.
Vậy cô ta làm sao thế nhỉ?
“Ê, không cần giả chết!”.
…….
“Ê, cô điếc hay câm hả, không nghe tôi nói với cô
sao?”. Anh lại gào lên.
Đối phương vẫn không có phản ứng, nhưng bả vai bắt
đầu run lên, như đang khóc.
“Này, cô khóc sao?”. Anh nghi hoặc.
Không thể nào?
“Cô khóc cái gì hả? Người khóc phải là tôi mới đúng!
Tự nhiên bị bà điên vọt ra ngoài đường chắn trước xe thiếu chút nữa phát bệnh
thần kinh mà chết, rốt cuộc là ai chọc ai chứ? Cô…”.
Hừ, sao cô ta không động đậy gì hết vậy, chẳng lẽ
điếc thật? Nên mới không nghe còi xe anh nhấn?
Không đúng, không nghe thấy ít nhất cũng thấy đèn xe
chứ, chẳng lẽ còn mù nữa? Không thảm như vậy chứ?
“Ê này, đứng lên đi, đừng tưởng giả chết là không có
việc gì nữa”.
Cô vẫn không nhúc nhích ngồi dưới đất, bả vai lại
càng run rẩy mạnh hơn.
“Đáng chết!”. Dịch Tử Xá nhịn không được nguyền rủa
ra tiếng, chẳng lẽ anh đụng trúng cô ta rồi, làm cô ta bị thương, vết thương
đang đau đến chết nên cô ta mới khóc?
Trừng mắt nhìn cô gái một lúc lâu, anh nổi giận đùng
đùng mắng một tiếng. “Hứ, tôi đúng là xui xẻo!”.
Xoay đó anh xoay người, đưa tay, nháy mắt liền bế
bổng cô lên, cô bị bất ngờ, sợ hãi kêu thành tiếng.
“A! Không cần! Buông tôi ra, tôi – ”.
“Cô im miệng cho tôi!”.
Anh rống lên, cô lập tức bị dọa câm như hến, hai mắt
to tròn đẫm nước, kinh hoàng nhìn anh, không dám lộn xộn nữa.
Tốt lắm, ít nhất anh xác định cô ta không mù, ừm,
cũng không điếc, anh trào phúng nghĩ.
Anh mở cửa xe ra, ném cô vào trong ghế phụ, đóng sầm
cửa lại, lại lần qua ghế lái, khởi động, nhấn chân ga, nháy mắt xe đã phóng ra
ngoài, hướng tới bệnh viện.
♥
Mạnh Thiên Bình cứng đờ cả người ngồi ở ghế phụ
không dám động đậy, sợ đến nỗi giọng cũng bị đông lạnh không dám kêu lên.
Người đàn ông này muốn đem cô đi đâu? Anh ta muốn
làm gì cô đây? Có lẽ cô nên hỏi là, ông trời còn muốn tra tấn cô đến mức nào
mới bằng lòng bỏ qua?
Cô thật sự không hiểu rốt cuộc mình đã làm chuyện
xấu gì Thiên Lý không dung được, để ông trời phải trách phạt cô.
Cô đã chấp nhận thỏa hiệp đến quán bar bán thân
không phải sao? Vì sao ông trời còn làm cô suýt chút nữa bị xe cán, còn bị chủ
xe lưu manh bắt lên xe, không biết đi đến phương nào.
Cô không muốn oán trời trách đất, nhưng cô thật sự
sắp không chống đỡ nổi nữa, sắp điên mất.
Nước mắt không tự chủ được nhanh chóng tràn ra vành
mắt, sau đó chảy xuống hai má, từng giọt rơi trên mu bàn tay, một giọt, hai
giọt, ba giọt –
“Sao, cô còn diễn kịch Quỳnh Dao đến bao giờ nữa?
Không cần khóc!”. Dịch Tử Xá đột nhiên rống lớn, tâm tình siêu cấp khó chịu.
Rõ ràng anh mới là người vô tội, không chỉ bị cô ta
dọa đến phát bệnh tim mà còn lãng phí thời gian của anh đưa cô ta đi bệnh viện,
cô ta còn khóc cái gì nữa, làm như anh là tên khốn nạn hại cô ta không bằng,
thật là đủ kỳ quái!
Mạnh Thiên Bình giật mình co rúm lại phía cửa xe,
nhanh chóng đưa tay chùi nước mắt, nhưng dù cô có chùi thế nào, ba giây sau
nước mắt lại chảy ra đầm đìa, hoàn toàn không khống chế được.
“Chết tiệt!”. Dịch Tử Xá lại mắng tiếp, tấp xe vào
lề đường.
Anh giơ tay lên –
“Không cần!”. Cô hoảng hốt ôm đầu sợ hãi kêu lên, cả
người co rúm lại. Cô nghĩ anh ta muốn đánh cô.
Anh tức giận trừng mắt liếc cô một cái, bật đèn
trong xe lên, khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn cô.
“Đưa tay ra đây”. Anh ra lệnh, nghĩ cô khóc không
ngừng chắc là do vừa rồi bị ngã, trong lòng bàn tay hoặc khuỷu tay bị trầy da?
Mạnh Thiên Bình vụng trộm mở mắt, phát hiện đèn
trong xe đã sáng, tay anh ta giơ cao cũng đã hạ xuống, mới nhận ra anh ta vừa
rồi không phải muốn đánh cô, chỉ là bật đèn thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng cô vẫn tràn ngập
sợ hãi, không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì mình?
“Tôi nói cô đưa tay ra đây không nghe sao?”. Anh
hung ác trừng mắt với cô.
“Tôi…”. Cô nuốt nuốt nước bọt, lại ôm đầu, lấy