
cô cảm thấy anh ta giống lưu manh, sau lại
biến thành một người đàn ông tốt bụng.
Nói thật, cô không thể nhớ được diện mạo của anh ta,
vì tối qua cô thật sự rất bối rối, khẩn trương và sợ hãi, chỉ nhớ anh ta rất
hung dữ, giọng rất lớn, còn có một đôi mắt thoạt nhìn thực dễ sợ.
Nhưng cô vẫn nhớ rõ anh nói mấy câu.
Anh nói. “Cô có thể vì cứu em trai, mà chuyện gì
cũng dám làm?”.
Còn nói. “Tôi đưa cô về nhà trước, ngày mai lại đến
tìm cô”.
Chỉ cần hai câu nói này, là có thể phỏng đoán được
anh ta hẳn là đồng ý giúp cô, đúng không? Mặc kệ điều kiện trao đổi là gì, quan
trọng nhất là anh ta chấp nhận cho cô mượn một trăm vạn, giải quyết vấn đề nan
giải trước mắt là được.
Anh ta sẽ gọi điện đến liên lạc với cô đi?
Chắc anh ta sẽ không gạt cô đâu?
Chắc chắn không, vì nếu anh ta muốn gạt cô, làm sao
lại đưa di động của anh cho cô, còn hứa sẽ đến tìm cô, làm như vậy anh có lợi
gì, căn bản cái gì cũng không có. Cho nên cô chỉ cần xác định mọi việc tối qua
không phải một giấc mơ là được, chỉ cần xác định di động cô đang nắm trong tay
là thật, và mãi ở trong tay cô là xong.
Hiện tại cô chỉ cần chờ anh gọi điện lại, chờ di
động vang lên.
Nắm chặt di động đặt lên ngực, cô kiên nhẫn chờ đợi.
♥
Thời gian đã qua mười hai giờ trưa, di động Mạnh
Thiên Bình nắm chặt trong tay lại thủy chung không vang lên, sắc mặt của cô vì
phiền não mấy ngày gần đây và một đêm không ngủ mà tiều tụy tái nhợt đi.
Trong nhà im lặng, chỉ có mình cô ở nhà.
Mẹ lại ra ngoài cầu xin người ta, cho dù cô khẩu khí
ác liệt vì tâm tình chờ điện thoại không tốt mà ầm ỹ với bà một trận, muốn bà ở
nhà, không được đi cầu xin bà con xa, thân thích, bạn bè, hàng xóm nữa, bà vẫn
đi.
Về phần Sĩ Ngạn, từ buổi chiều hôm qua sau khi nói
muốn nghỉ học rồi cãi nhau với cô xong cũng bỏ nhà đi, một đêm chưa về.
Nhà bọn họ dù khó khăn, vẫn có chí khí, thật sự đoàn
kết, cũng rất vui vẻ thuận hòa, nhưng hiện tại như chiếc bè vỡ năm bảy mảng, ba
người phân tán ba nơi, tâm tư khác nhau, còn đi theo những phương hướng bất
đồng.
Mạnh Thiên Bình quay đầu nhìn trong phòng, sofa cũ
nát, gia cụ cũ kĩ, rèm cửa sổ phai màu, còn có TV màu bị hư chỉ còn trắng đen
và một cái radio dùng băng…
Mấy thứ này tuy rằng đều cũ và hư hỏng, nhưng cả nhà
ba người vẫn thấy đủ, rất ấm áp, ấm áp, cả nhà mẹ hiền con ngoan, chị em tình
thâm, còn hiện tại… Sau này, bọn họ liệu có thể được đầy đủ như vậy nữa không?
Tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, cô đưa tay chùi
nước mắt vừa trào ra.
Khóc có thể giải quyết được gì đâu?
Cô nhớ rõ có người đã nói với mình như vậy, là ai?
Đúng rồi, là người lưu manh nói không giữ lời hôm
qua – Dịch Tử Xá. Rõ ràng anh ta hứa hôm nay sẽ đến tìm cô, kết quả không tới,
cái kẻ lừa đảo, lưu manh, nói không giữ lời –
“Ring ring…”. Di động trong tay đột nhiên chấn động
vang lên, dọa cô giật mình.
“Alo alo alo?”. Tay chân cô luống cuống vội vàng đưa
điện thoại lên tai, alo vài tiếng mới nhận ra cô còn chưa nhấn nút nghe, lại
vội vàng bối rối tìm nút nghe, nhanh chóng ấn xuống.
“Alo alo alo? Alo? Alo?”.
“Alo một tiếng là được rồi, cô tính làm tôi điếc tai
hả? Alo nhiều quá vậy!”.
Tiếng nói vừa lớn vừa hung ác lại vang lên trong
điện thoại, nhưng không dọa đến cô, ngược lại còn làm cô mừng phát khóc, vì cô
đang chờ đợi giọng nói này đây.
“Dạ, xin lỗi”. Cô vội vàng nhẹ giọng, sau đó nhịn
không được nói. “Tôi vẫn luôn chờ điện thoại của anh”.
“Làm chi, yêu tôi từ cái nhìn đâu tiên rồi sao, mới
gặp nhau tối qua, nhanh như vậy đã nhớ tôi?”.
Mạnh Thiên Bình nhất thời sửng sốt một chút, đầu đột
nhiên ngớ ra. “Cái gì?”. Cô giải thích. “Không phải, tôi không có yêu anh từ
cái nhìn đầu tiên đâu nha, cũng không có nhớ anh, tôi – ”.
“Thật đả thương người”.
Cô lại ngây người ngẩn ngơ. “Cái gì?”.
“Tôi nói cô thật đả thương người, tôi bộ dạng đẹp
trai lai láng như thế, bao nhiêu phụ nữ nhất gặp lần đầu đã yêu, gặp lần hai ái
mộ, gặp lần ba đã muốn gả cho tôi, vậy mà cô nói cô không yêu tôi từ cái nhìn
đầu tiên, cũng không nhớ tôi, thật đả thương người”.
“Tôi…”. Cô có phải không cẩn thận nói sai, chọc anh
ta tức giận rồi không? Nhưng cô không yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên thật mà,
thậm chí trên thực tế đã quên mất anh ta trông thế nào, chẳng lẽ vì lấy lòng
anh ta mà trợn mắt nói dối, lừa gạt anh ta sao?
“Tôi… Thật xin lỗi”. Cô vẫn không có cách nào làm
được.
“Chẳng lẽ cô không biết thời biết thế nói dối một
lần sao?”. Anh thầm oán nói.
“Xin lỗi”. Mạnh Thiên Bình lại giải thích, giọng
không tự chủ được nghẹn ngào. “Không được xin anh đừng tức giận, đừng hủy không
cho tôi mượn tiền nha? Tôi đồng ý làm mọi thứ, chỉ cần anh cho tôi mượn một
trăm vạn, tôi van xin anh, làm ơn đừng tức giận được không?”.
“Hừm, tôi chưa nói không cho cô mượn mà, cô khóc cái
gì? Lại khóc nữa tôi sẽ không cho mượn tiền đâu!”.
“Tôi không khóc, không khóc”. Cô vội vàng lau đi nước
mắt trên mặt. “Chỉ là tôi bị cảm, không có khóc đâu, không khóc”.
“Có hay không khóc tôi nhìn là biết. Ra đây đi, tôi
đang đứng trước cửa nhà cô”. Nói xo