
đồng thời dùng sức cam đoan với anh. “Tôi thề tôi sẽ cố gắng ăn cho
béo, hơn nữa từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị suy dinh dưỡng, nếu anh không tin,
chúng ta có thể đến bệnh viện gặp bác sĩ kiểm tra. Tôi cũng chưa từng bị gió
thổi bay, tôi thề đây là sự thật”. Hốc mắt cô vì hoảng hốt lo lắng mà đỏ lên.
“Van xin anh…”.
“Hừ”. Dịch Tử Xá nhịn không được rủa một tiếng, rít
gào như muốn uy hiếp cô. “Cô dám khóc, tôi sẽ đá cô xuống xe, cho cô tự sinh tự
diệt!”.
Cô nghe vậy hoảng sợ lập tức nuốt nước mắt vô trong,
chỉ sợ bản thân thật sẽ bị anh ta đá xuống xe, ngay cả chút hy vọng cuối cùng
cũng mất đi.
“Tôi không khóc”. Cô nhanh chóng nói.
“Tốt nhất là không”. Anh trừng mắt nhìn cô, khẩu khí
ác liệt cảnh cáo. “Tôi ghét nhất phụ nữ động vào là chảy nước mắt”.
“Tôi rất ít khóc, một năm khóc chưa đến một lần”. Cô
lập tức cam đoan lần nữa.
Dịch Tử Xá nhịn không được lộ ra vẻ mặt không tin,
vì tối hôm qua anh gặp cô, cô khóc từ đầu đến cuối, không có một khắc hai mắt
không đẫm lệ, thật sự là trợn mắt nói dối.
Nhưng thôi bỏ đi, vạch trần cô cũng chẳng có lợi lộc
gì, hơn nữa quan trọng nhất nếu cô thật sự khóc, chẳng lẽ anh đá cô xuống xe
thật à? Tuyệt đối anh không muốn tự tìm phiền toái đâu.
Vẫn nên nhanh tiến vào vấn đề chính, sau đó rời xa
cái bao thích khóc này đi.
Anh hiện tại chỉ cầu sau khi anh giúp cô giải quyết
phiền toái cho em trai cô xong, cô có thể bớt khóc lại, còn làm theo lời cô đã
nói tối qua, nguyện ý làm tất cả.
“Chỉ cần cho cô một trăm vạn, cái gì cô cũng làm
thật à?”. Anh xác nhận lại.
Mạnh Thiên Bình đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo
mừng rỡ lập tức dùng sức gật đầu. “Tôi làm mà”.
“Cho dù tôi nói cô đi giết người phóng hỏa, cô cũng
đồng ý?”. Xem vẻ mặt cô vui sướng kìa, Dịch Tử Xá nhịn không được hỏi như vậy.
Cô ngẩn ngơ, hai mắt tròn xoe nhìn anh.
“Giết… Giết người….”. Cô khiếp sợ quá mức, khiếp sợ
đến nói không nên lời.
“Tôi nói giỡn thôi, cô tưởng thật hả?”. Anh liếc cái
xem thường, tức giận nói.
Cô dễ bị lừa như vậy, thật sự có thể đảm nhiệm nhân
vật anh cần cô sắm vai sao? Nhìn cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh không khỏi do
dự.
Nhưng nếu anh không để ý tới cô, có trời mới biết em
gái ngốc này còn vì một trăm vạn mà làm ra chuyện ngu xuẩn nào nữa?
Thật là đáng ghét, sao lại để anh gặp phải cô nàng
này, gặp phải mấy chuyện loại này? Sao anh có thể giả vờ không thấy, làm như
không hay chuyện này, rồi ngó lơ với cô gái không ai giúp đỡ vì một trăm vạn mà
chấp nhận bán mình đi?
Hừ, chết tiệt, anh nhất định sẽ hối hận, một ngày
nào đó nhất định sẽ bị sự nhiều chuyện và mềm lòng của mình hại chết, nói không
chừng là lúc này đây, vì cô làm không tốt xôi hỏng bỏng không đại sự của anh,
hại anh phải cưới con xà yêu đáng sợ kia.
Nghĩ đến ác mộng đáng sợ kia, anh bất giác rùng mình
một cái.
Không được! Anh tuyệt đối không cưới con xà yêu kia,
nếu thật muốn cưới, anh tình nguyện cưới cô gái ngốc trước mặt này –
Dịch Tử Xá ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác bóng đèn
sáng trên đỉnh đầu.
Anh nhìn cô ngốc trước mặt, bộ dáng cô cũng cảnh đẹp
ý vui, chỉ cần ăn béo một chút, theo kinh nghiệm “kiến thức rộng rãi” của anh
thì nhất định cô sẽ là một mỹ nữ mê người, quan trọng nhất là, cô khác với mấy
cô gái muốn gả đến nhà họ Dịch làm Dịch thiếu phu nhân, vì cô chỉ yêu cầu ở anh
có một trăm vạn, hơn nữa không phải vì mình, mà vì người nhà.
Vung một trăm vạn ra kêu cô sắm vai bạn gái, sau đó
đề phòng lo lắng cô làm hỏng không bằng vung một trăm vạn mua cô kết hôn giả,
chờ chuyện đã thành công rồi sẽ ly hôn.
Biện pháp này đúng là vạn vô nhất thất*, chỉ cần ra
tay kết hôn trước, không tin xà yêu kia còn tuyển được anh, dù sao cô ta còn có
hai người Thành Hạo và Diệc Kì trúng tuyển để lựa chọn.
(*vạn vô nhất thất = tuyệt đối cầm chắc thắng lợi)
Ha ha, càng nghĩ càng thấy cách này hay, anh đột
nhiên có cảm giác như đang đi trong rừng rậm sương mù mà tìm được đường ra,
rộng mở trong sáng, hy vọng tràn trề. Liền làm như vậy đi!
“Mạnh Thiên Bình”. Anh kích động gọi tên cô.
Cô lập tức nhìn vào hai mắt anh, trên mặt là vẻ khẩn
trương chờ mong lại sợ bị tổn thương.
“Cô cần một trăm vạn cứu người gấp, mà tôi cần một
cô vợ cũng rất gấp, cho nên tôi cho cô một trăm vạn, điều kiện là cô phải đăng
kí kết hôn với tôi”. Anh gọn gàng dứt khoát.
“Đăng kí kết hôn?”. Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn.
“Đúng vậy. Cô đồng ý không?”. Anh chờ cô trả lời.
Mạnh Thiên Bình mờ mịt nhìn anh, lòng tràn đầy nghi
hoặc và khó hiểu, không hiểu sao một người đẹp trai, trẻ tuổi, ra ngoài lái xe
Benz thay đi bộ, hơn nữa nhìn là biết đàn ông có tiền như anh ta, vì sao còn
cần tiêu tiền mua vợ? Rất kỳ quái!
“Cô không muốn sao?”. Đợi không được câu trả lời của
cô, Dịch Tử Xá đổi câu hỏi.
“Không!”. Cô lập tức kêu lên, mặc kệ giao dịch này
kỳ quái đến đâu, cô cần một trăm vạn giải quyết vấn đề khẩn cấp là sự thật, hơn
nữa cần ngay lập tức, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội trời ban này được.
“Tôi đồng ý”. Cô nhìn anh không chuyển mắt, dùng sức
gật đầu.
“Được, chúng ta đi tới sở