
hộp thư thoại.
Làm sao đây? Nhắn lại? Hay là gọi lần nữa? Sắp mười
hai giờ, có phải anh ta lên giường ngủ rồi không? Nếu anh ngủ rồi thì mình phải
làm sao?
Bên tai truyền đến tiếng ‘bíp’, giọng nói trong hộp
thư thông báo bắt đầu lưu tin thoại.
Cô liếm liếm môi, thử mở miệng nhắn lại cho anh.
“Ừm… Anh đã ngủ chưa? Tôi…. Tôi là Mạnh Thiên Bình,
tôi lạc đường, không tìm thấy nhà anh. Tôi… Ừm, tôi không muốn làm phiền anh,
nhưng mà… Ờ, anh có thể ra đón tôi được không? Tôi ở – ”.
Cô đọc địa chỉ trên căn nhà gần nhất, sau đó nói cảm
ơn anh, đột nhiên di động phát một đoạn nhạc ngắn, rồi tắt ngúm.
Cô ngây dại, nhìn điện thoại đã tắt nguồn trong tay,
lẩm bẩm. “Sao lại vầy?”. Lần đầu có di động nên cô không biết dung lượng pin
lại thấp đến thế.
Giờ phải làm sao? Vừa rồi có nhắn được chưa? Mình
nên ngồi chờ anh ta ở đây, hay là tiếp tục đi tìm? Nếu anh ta nghe được tin
nhắn chạy tới tìm, mà mình lại đi chỗ khác, thì phải làm sao?
Đau đầu quá, choáng váng quá, đau chân, mệt mỏi,
thân thể đuối lắm rồi, hành lý cũng nặng nữa.
Vẫn nên ở lại đây chờ đi? Nếu đợi không được anh ta,
thì ít nhất cũng gần cửa hàng tiện lợi sáng đèn, an toàn hơn, cho dù mệt quá
ngủ quên chắc không sao.
Mỏi mệt ngồi lên túi hành lý, cô ôm túi xách vào ngực,
thầm cầu khẩn anh ta nghe được tin nhắn của cô, trong lúc chờ đợi mí mắt bắt
đầu trĩu xuống rồi dần mơ hồ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
“Mạnh Thiên Bình, cô đồ đại ngu ngốc!”.
Tiếng nổ lớn như tiếng bom bùm một phát bên tai Mạnh
Thiên Bình, lập tức làm cô tỉnh ngủ, cả người ngã khỏi túi hành lý, bả vai đập
xuống sàn bê tông.
Cô còn chưa kịp kêu đau, một trái bom khác – à
không, tiếng rống giận mới đúng, lại nổ bùm lần hai.
“Cô đúng là ngu ngốc!”.
Lập tức, cô bị ai đó kéo dậy, hai chân chưa đứng
thẳng được, mắt cũng chưa thấy rõ được, giọng gầm gừ tức giận tận trời của ai
đó từ đâu lại oanh tạc cô.
“Rốt cuộc cô đang làm cái quỷ gì vậy? Nửa đêm không
ở nhà ngủ, chạy tới đây làm gì? Còn dám ngồi đây ngủ, cô điên rồi, đầu có vấn
đề, là ngu ngốc hay dở người? Đúng là đại ngu ngốc!”.
Nhìn người đàn ông đang rít gào giận dữ trước mặt
mình, Mạnh Thiên Bình cảm thấy hai lỗ tai sắp long ra tới nơi, trong đầu cũng
chỉ có ý nghĩ duy nhất –
“Anh tới rồi”. Cô cao hứng mỉm cười với anh.
Dịch Tử Xá tức giận trừng mắt nhìn cô, liều mình
ngăn cảm xúc muốn bóp chết cô nàng này.
Khi anh tắt TV chuẩn bị đi ngủ, trong phòng im lặng
hẳn, mới nghe thấy tiếng điện thoại báo có tin nhắn vang lên, khi đó đã là rất
trễ.
Nghe xong nội dung tin, nhìn thời gian cô nhắn tới,
anh không tin nổi, đã qua vài giờ rồi, mà cô thì không thèm nhắn lại tin khác!
Anh lập tức gọi lại, chỉ nghe đầu bên kia đã tắt
máy.
Di động hết pin? Cô ta còn ở đó chờ mình không đây?
Trễ thế này rồi, sao tự nhiên cô ta lại chạy tới tìm mình, muốn tới bộ không
thể gọi điện cho mình ra đón hoặc lái xe tới rước hả trời?
Anh vừa bực bội vừa lo lắng lập tức chộp lấy chìa
khóa xe lao ra khỏi cửa, cấp tốc chạy tới nơi cô đã nhắn, không nghĩ gặp phải
hình ảnh một người đang nằm gối đầu lên hành lý ngủ khò khò.
Anh sắp điên, bị cô làm cho tức điên!
Cô ta rốt cuộc có đầu không, có biết cái gì gọi là
nguy hiểm không, biết cái gì là đề phòng người khác, là sống cho tỉnh táo
không?
Hôm nay khi làm xong thủ tục kết hôn, anh có nói với
cô là muốn cô chuyển đến nhà anh, định là sáng mai sẽ tới đón cô, cho cô thời
gian chuẩn bị, làm sao biết tự nhiên cô lại mang hành lý bỏ chạy đến nhà mình
ngay lúc nửa đêm.
Con gái con đứa gì mà nằm ngủ một mình ở nơi xa lạ
lúc nửa đêm nửa hôm như vầy, bên người còn mang túi lớn túi nhỏ, đúng là muốn
chết mà, cô còn cười được, đúng là muốn anh tức chết!
“Thực xin lỗi, tôi quấy rầy đến giấc ngủ của anh
sao? Tôi vốn không định phiền anh, nhưng không ngờ lại lạc đường, thực xin
lỗi”. Nhìn bộ dạng anh đang rất tức giận, Mạnh Thiên Bình không dám cười nữa,
giải thích rõ ràng với anh.
“Cô là ma cà rồng phải không?”. Anh trừng mắt rít
gào.
“Hả?”. Cô ngẩn ra.
“Không thì sao lúc nào cũng ở ngoài đường vào nửa
đêm, ngày hôm qua đã vậy, hôm nay cũng vậy, không phải ma cà rồng thì là gì?”.
Dịch Tử Xá tức giận châm chọc.
Không ngờ cô nghe xong lại ngước mắt nhìn anh, phụt
cười.
“Ha ha………..”. Mà cà rồng? Anh ta cũng biết nói giỡn,
đúng là mắc cười quá đi!
“Hừ!”. Trợn mắt nhìn cô cười hớn hở, đột nhiên anh
nghiến răng nghiến lợi rủa một tiếng, quay người bước đi.
Anh sợ mình kiềm không nổi nữa, đưa tay bóp chết cô
luôn.
Không nghĩ anh ta xoay người bỏ đi, Mạnh Thiên Bình
vội vàng thu hồi tiếng cười, nhanh chóng nhấc hành lý đuổi theo.
Chẳng biết do chạy nhanh quá, hay do lúc trước đi bộ
nhiều quá, cẳng chân thốn một phát, cảm giác như bị rút gân làm cô nhịn không
được la lên. “A!”.
Không chịu được nữa ngã khuỵu xuống đất, thiếu chút
nữa chúi đầu.
Nghe thấy tiếng kêu, Dịch Tử Xá quay đầu lại trố mắt
khi thấy cô té, căn bản không kịp đỡ cô.
Anh vội vàng bước tới, đưa tay kéo cô đứng lên đồng
thời rống lớn. “Cô đúng là đại ngu ngốc đúng không? Đi đường