
như anh ta còn muốn trả tiền
mua người kết hôn, bỏ ra một đống của chỉ vì diễn một tuồng kịch? Dù cho anh ta
không trả tiền, vẫn sẽ có một đống phụ nữ xung phong tranh cướp cơ hội giúp anh
ta mới đúng.
Cô càng nghĩ càng thấy khủng bố, càng nghĩ càng thấy
kinh hoàng.
Nếu Dịch Tử Xá thật sự là một tên biến thái, là kẻ
giết người, là một tên yêu râu xanh chính hiệu….
Trợn mắt, Mạnh Thiên Bình bỗng nhiên dùng sức lắc
đầu, đưa tay tự gõ cho mình một cái.
Cô rốt cuộc đang miên man ở đâu đó? Có tất yếu tự
dọa mình như vậy không? Nếu anh ta đúng là yêu râu xanh thì cô đã chết oan chết
uổng từ tối hôm qua lúc bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao còn êm đẹp đứng ở đây mà
suy nghĩ vớ vẩn?
Hít sâu một hơi, cô lại ngúc ngoắc đầu lần nữa, muốn
loại bỏ mấy ý tưởng loạn thất bát trong đó, dời sự chú ý của mình sang căn
phòng hoa lệ phía trước.
Phòng này lớn thật, không một trăm thì cũng tám mươi
bình*, đây gọi là nhà giàu đó ư? Thật là trăm nghe không bằng một thấy, cuối
cùng cô cũng biết tới.
Đột nhiên, cửa lớn truyền đến một tiếng ‘bíp’, nhạc
vang lên, cửa lớn bị mở ra kêu ‘cạch’, một bà thím đi vào.
Tình huống xảy ra bất thình lình, Mạnh Thiên Bình sợ
quá trợn tròn hai mắt, không biết làm sao đứng cứng đờ tại chỗ.
Người đó là ai? Là mẹ của Dịch Tử Xá sao? Cô phải tự
giới thiệu thế nào? Bọn họ có thiệt nhiều chuyện còn chưa nói rõ nha.
“Bà chủ, bà tỉnh rồi?”. Thấy cô, bà thím mỉm cười
thân thiện.
Mạnh Thiên Bình ngạc nhiên.
Bà chủ?
Hả, thím ấy kêu cô là bà chủ? Chắc là đúng chứ, hiện
tại ở đây ngoại trừ cô ra, đâu còn ai khác.
“Xin hỏi thím là?”. Cô miễn cưỡng ‘gặp biến không
sợ’ mở miệng nói.
“Tôi là người phụ trách quét dọn, bà chủ cứ gọi tôi
là chị A Thanh là được”.
“Chị A Thanh?”.
“Đúng”. Chị A Thanh nhếch miệng gật đầu. “Buổi sáng
ông chủ gọi điện nói tôi chiều nay đến quét dọn, nói đừng đến sớm sợ sẽ ầm ỹ
làm phiền tới giấc ngủ của bà chủ, làm tôi sốc luôn, vì tôi chưa từng biết ông
chủ kết hôn lúc nào, còn tưởng ‘bà chủ’ là mẹ ông chủ kìa. Nhưng nhìn bà chủ
còn rất trẻ, so với con gái tôi đang học đại học nhìn còn trẻ hơn”. Chị ta nói,
vừa nói vừa lanh tay lanh chân bắt đầu quét dọn.
Mạnh Thiên Bình còn đang suy nghĩ có nên nói với chị
ta chuyện của mình không, liền nghe chị A Thanh này ‘a’ lên một tiếng. “Đúng
rồi, ông chủ có dặn, nói bà chủ gọi điện thoại cho ông ấy”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị”. Cô nhân cơ hội xoay
người về phòng gọi điện thoại, miễn cho không cẩn thận lại nói gì đó không nên.
Trở về phòng, đóng chặt cửa, cô lấy di động trong
túi xách ra, mới nhớ chuyện di động hết pin. Hoàn hảo thân là nhân viên kế toán
nên cô rất mẫn cảm với các con số, dễ dàng tìm ra số điện thoại di động của
Dịch Tử Xá.
Cô cầm lấy điện thoại bàn ở đầu giường, nhấn số gọi
cho anh.
“Alo, tôi là Mạnh Thiên Bình đây”. Điện thoại vừa
thông, cô lập tức thông báo thân phận cho anh biết.
“Chờ tôi một chút”. Cô nghe thấy giọng anh, tiếp
theo nghe thấy anh nói ở đầu bên kia. “Hội nghị tạm thời tiến hành tới đây,
ngày mai lại tiếp tục”.
Cô sợ tới mức trố to hai mắt, không nghĩ tới mình đã
quấy rầy anh ta đang họp.
“Alo?”. Giọng anh trở lại điện thoại.
“Thật xin lỗi, tôi quấy rầy công việc của anh sao?”.
Cô vội vàng giải thích. “Tôi không biết anh đang họp, chị A Thanh nói tôi là
anh muốn tôi gọi cho anh, cho nên….”.
“Ăn cơm chưa?”. Anh đột nhiên ngắt lời cô.
“Hả?”. Cô hơi ngây người, phản xả thành thật đáp.
“Chưa ăn”.
“Tôi cũng chưa ăn, nên cùng đi ăn cơm đi”.
“Hả?”.
“Tôi về đón cô, chắc cỡ hai mươi phút sau sẽ đến
trước cổng, cô chuẩn bị đi”. Nói xong, anh cúp máy.
Mạnh Thiên Bình cầm ống nghe trong tay ngẩn ra, sau
đó mới mơ màng bỏ điện thoại xuống.
Anh nói cô gọi cho anh, là muốn cùng ăn cơm trưa?
Ừm, không đúng, nếu ăn cơm xong mới gọi điện cho anh
ta thì có lẽ anh ta sẽ không nói muốn cùng ăn cơm. Cho nên, rốt cuộc anh ta nói
cô gọi cho anh ta là vì cái gì?
Quên đi, vẫn nên sửa soạn nhanh ra ngoài, đáp án rồi
cũng công bố thôi.
♥
Hôm nay giao thông giữa trưa tốt không ngờ, đáng lẽ
tốn gần ba mươi phút, hóa ra chỉ cần hai mươi phút đã tới nơi, Dịch Tử Xá nhịn
không được nhíu mày.
Khuyết điểm của anh là thiếu kiên nhẫn, vì vậy vừa
rồi anh cố ý nói thời gian ngắn hơn để bản thân khỏi phải chờ lâu.
Căn cứ vào kinh nghiệm của mình thì không có cô gái
nào hẹn với anh mà tới đúng giờ, bét nhất phải tới trễ năm tới mười phút, nhiều
nhất là nửa giờ, nhiều hơn thì anh không biết, vì lâu hơn ba mươi phút anh sẽ
bỏ chạy lấy người.
Không biết cái cô Mạnh Thiên Bình này sẽ bắt anh chờ
bao lâu đây?
Dịch Tử Xá vừa nghĩ vừa chuyển xe vào lề đường, không
nghĩ tới từ rất xa đã thấy thân hình gầy gò như tờ giấy mỏng đứng bên trụ cổng,
còn nhìn theo từng chiếc xe lướt qua.
Anh cố nhướng mày nhìn, trực giác thầm nhủ nhất định
là hoa mắt nhìn nhầm người, nhưng khi xe càng lúc càng tới gần, hình dáng của
cô, bộ dạng của cô càng lúc càng rõ, anh xác định mình không hề nhận sai người.
Cô đã đợi ở đó thật, đúng là kỳ lạ!
Đưa xe về phía đèn đường, nhích sát vào lề, x