
miệng, đồ uống rồi, mới hỏi lại –
“Vừa rồi chuyện anh muốn bàn là gì?”. Cô nhìn anh
hỏi.
Thời vận của cô tuy không đỏ, lúc nào cũng gặp khó
khăn, thật vất vả giải quyết từng chuyện từng chuyện, nhưng may mắn cô có đủ
kiên nhẫn, nghị lực và quyết tâm để giải quyết vấn đề, cho nên tới bây giờ dù
đã trải qua khốn cảnh áp lực cơm áo gạo tiền mấy năm liền, rồi tai nạn xe cộ
ngoài ý muốn, cô vẫn chưa bị bức chết.
“Dù có thể đáp chính xác đáp án, cô biết cách nói
dối, chẳng lẽ người ta không biết cô nói dối?”. Anh khổ sở nhìn cô không đáp mà
hỏi lại.
Mạnh Thiên Bình ngẩn ngơ. Cô không nghĩ tới điểm
này.
“Cô nhìn đôi nam nữ đang ngồi ăn ở gần cửa ra vào
đi”. Anh đột nhiên nói như vậy.
Cô quay đầu lại nhìn.
“Cô nghĩ quan hệ giữa hai người họ là đồng nghiệp,
bạn bè bình thường, tình nhân hay vợ chồng?”.
“Muốn tôi đoán?”.
Anh gật đầu.
“Tôi đoán là bạn bè bình thường”. Cô nhìn đôi nam nữ
trong chốc lát, rồi đoán.
“Vì sao cô nghĩ như vậy?”.
“Cảm giác. Đồng nghiệp thì phải bàn chuyện công
việc, vẻ mặt sẽ nghiêm túc hoặc tức giận linh tinh. Nếu là người yêu, phải có
cảm giác yêu đương ngọt ngào, nhưng họ không có. Về phần vợ chồng, tôi không
biết, chỉ thấy không giống”. Cô nghiêng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi
nam nữ.
“Cô đã nhận ra cảm giác giữa hai người khi ở chung
rất quan trọng, không cần phải nói ra thì người ngoài mới biết quan hệ giữa bọn
họ chưa?”.
Mạnh Thiên Bình xoe tròn mắt, im lặng một chút, nhất
thời hiểu ra. “Ý anh là thay vì nói ra, không bằng trực tiếp chứng minh cho
người kia thấy, cảm giác được quan hệ giữa chúng ta, cô ấy sẽ biết khó mà
lui?”.
“Trẻ ngoan dễ dạy lắm”. Dịch Tử Xá gật đầu khen
ngợi. “Cho nên tôi mới muốn cô chuyển tới nhà tôi ở, vì cảm giác này nọ không
thể cứ diễn là thành được, chúng ta phải mau chóng quen với sự tồn tại của đối
phương, phải có những động tác đụng chạm nho nhỏ mới được”.
“Động tác đụng chạm nho nhỏ?”. Cô không nhịn được
lặp lại chỗ khó hiểu. “Có ý gì?”.
“Đây chính là chuyện tôi muốn bàn với cô”. Vẻ mặt
anh nghiêm túc, nhìn cô không chuyển mắt. “Vì phải làm cho mọi thứ nhìn rất thật,
có một số việc chúng ta phải diễn giả làm thật”.
“Diễn giả làm thật?”. Mạnh Thiên Bình vừa kinh ngạc
vừa mờ mịt.
“Đúng”.
Đầu cô quay lòng vòng, sắp xếp lại vài câu chữ –
chuyện trên giường!
Ánh mắt của cô trong nháy mắt trợn to, chứa cả kinh
hoàng, sợ hãi và lùi bước trong đó.
“Cô đang nghĩ gì?”. Anh hỏi.
“Dịch tiên sinh à…”. Cô do dự, không biết làm sao đã
mở miệng, vừa mở ra đã vội ngậm lại.
Mày muốn nói gì? Ngay lúc quyết định bán mình lấy
tiền, mày đã phải chuẩn bị tâm lý chấp nhận những chuyện này chứ, vì sao còn
hoảng sợ? Chẳng lẽ mày nghĩ anh ta không làm vậy?
“Dịch tiên sinh cái gì?”. Dịch Tử Xá nhíu mày. “Gọi
như cô ngay lập tức sẽ bị người ta vạch trần quan hệ. Còn nữa, biểu tình trên
mặt cô là sao? Đang nghĩ gì? Tôi nói là nắm tay, ôm, quá lắm là hôn môi, cô cho
là cái gì? Chẳng qua coi như ôm sào trúc hay bàn giặt quần áo thôi!”.
Lời lẽ chính nghĩa thanh minh từng chữ một. “Tôi,
và, cô, có, hay, không, cũng, được!”.
Mạnh Thiên Bình không nói gì, đáp lại ánh nhìn trừng
trừng của anh, hoàn toàn không biết nên cao hứng hay khổ sở, nên cảm ơn anh ta
hay mắng anh ta, anh ta dám ám chỉ người cô như sào trúc và bàn giặt quần áo.
Thân thể của cô kém như vậy à? Ngực cô ít nhất cũng
cup B – được rồi, tệ hơn cup B, nhưng vẫn phồng lên nha, không hề giống bàn
giặt quần áo.
“Sao trừng tôi?”. Anh biết rõ còn cố giả mình vô
tội.
“Không có trừng”. Cô cố dời mắt đi, nhưng vẫn cảm
thấy khó chịu.
“Vậy đi, chuyện diễn giả làm thật này cô có ý kiến
gì không? Đồng ý không?”. Anh hỏi.
“Không đồng ý chẳng lẽ không cần làm?”.
Không nghĩ tới cô trả lời như vậy, Dịch Tử Xá kinh
ngạc sửng sốt, nhướng cao mày nhìn cô.
“Cô nói gì?”. Anh hỏi lại.
Cô hít sâu một hơi rồi thở ra. “Thật ra anh chỉ cần
nói cho tôi biết anh muốn tôi làm gì là đủ rồi, anh giúp tôi giải quyết khó
khăn, tôi cũng giúp anh giải quyết khó khăn, đây là nội dung giao dịch của
chúng ta đúng không? Cho nên mặc kệ anh muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ phối hợp”.
Vấn đề giải quyết, thảo luận chấm dứt.
♥
Ăn trưa xong rời khỏi nhà hàng, Mạnh Thiên Bình nghĩ
Dịch Tử Xá sẽ đưa cô về nhà rồi trở lại công ty làm việc, không ngờ anh lại
chạy xe thẳng tới tháp Taipei 101, dẫn cô vào cửa hàng thời trang quốc tế nổi
tiếng.
Đây là cửa hàng thời trang cho nữ nên anh không cần
nói cô cũng biết họ tới đây để mua đồ cho cô.
Trên thực tế vừa rồi sau khi thấy quá nhiều người
nhìn cô dè bỉu trong nhà hàng, cô cũng hiểu quần áo của mình không hơn khăn
trải bàn của người ta là bao, vì không thể làm hỏng kế hoạch của anh, cô xác
thực cần thêm vào món “đồ diễn”.
Dịch Tử Xá nhờ nhân viên chọn cho cô vài bộ, muốn cô
mặc thử.
Cô biết nghe lời, vui đến cực điểm nghe lệnh “làm
việc”, dù sao cô cũng là con gái, có con gái nào lại kháng cự được sức hấp dẫn
của quần áo đẹp? Mặc thử cũng đâu tốn tiền, hơn nữa quan trọng nhất là, nói
không chừng đây là cơ hội duy nhất ở kiếp