
em trong trại. Bên cạnh Trương Viễn giờ đây, chỉ còn lại bà, Ngưu Toàn Phong, Triệu Tư Mã, Thiết Phụng Nhan, Huyền Tố Muội và Dương Tư Đồng thôi.
Gã nói xong câu này, lập tức gần 50 người trong đại sảnh đồng loạt đứng lên, rút kiếm ra chỉa về phía Trương Viễn. Chỉ có sáu người vẫn im lặng nhìn vào đám nữ nhân trong phòng. Mã Sinh nói :
- Các vị huynh đệ mới vào, nếu các ngươi thích chỉ cần chém tên kia, ta sẽ cho các ngươi một đêm với họ.
Mã Sinh thông minh thường xuyên nay lại ngu đột xuất, nếu hắn không nói ra câu này, có lẽ các bạn sao sẽ để yên cho hắn. Tuy nhiên, lời đã nói không thể rút lại, ly rượu trong tay SƯ TỬ vỡ nát. THIÊN YẾT nói bằng giọng nói của thần chết :
- Thả họ ra
- Ngươi nói gì ? Ta nghe không rõ ?
- Nó nói ngươi mau thả họ ra, không thì đừng hối hận – MA KẾT
- Những cô nương này là do các ngươi đưa vào, giờ đòi thả ra là sao, nực cười – Mã Sinh nhìn MA KẾT chế giễu.
- NHÂN MÃ, BẢO BẢO – MA KẾT nói xong câu này, những tên xung quanh 6 bạn nữ cùng hét lên. Ngươi thì trúng phi tiêu của MÃ MÃ, người thì dính thuốc của BẢO BẢO. Các bạn nữ thoát nhanh chóng chạy đến chỗ các bạn nam. Các bạn nam thấy “tình nương” chạy đến thì lột đồ hóa trang ra, dang tay ôm lấy “nàng” (chỉ có YẾT, KẾT, SONG với NGƯU thui. Hai cặp kia chưa tiến triển). Mã Sinh nhìn thấy cả nhóm người thì tóc bạc, người thí mắt nâu, người lại có hai màu tóc thì kinh hãi la lên :
- Thì ra các ngươi lừa ta, anh em giết chúng.
BẢO BẢO hốt một nắm bột hất ra, những tên đi đầu liền lăn xuống đất cười như điên. BẢO BẢO mỉm cười nói :
- Thuốc “smile” của ta đó, bảo đảm “chết mới hết công dụng”…hahaha…
Nụ cười tỏa nắng đó khiến ai kia chợt nhận ra cô ấy đẹp và tài năng thế nào.
- Anh BẠCH DƯƠNG…anh BẠCH DƯƠNG…tỉnh…NÈ…ANH CÓ TỈNH KHÔNG HẢ ?
- Oái, SƯ TỬ em làm gì la dữ vậy ?
- Đang đánh nhau đó anh hai, làm ơn tỉnh táo dùm đi
Bên trong sảnh bây giờ cực kỳ hỗn loạn, lục đại cao thủ dù võ công cao đến đâu nhưng số lượng quá ít, khó mà cầm cự. XỬ NỮ kéo áo MA KẾT :
- KẾT KẾT, anh cứu họ đi.
GIẢI GIẢI cũng kéo áo THIÊN YẾT :
- YẾT cứu họ nha.
Hai bạn “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” rút vũ khí ra xông lên, làm hai mươi mấy tên chết không kịp ngáp. Trương Viễn trố mắt nhìn, không ngờ trên đời có cao thủ như vậy. BẠCH DƯƠNG, SƯ TỬ thì khỏi nói, tàn sát hết mười mấy tên. MÃ MÃ lâu ngày không hoạt động, phóng phi tiêu vùn vụt. Trúng là lại : “Ohyeah ! MÃ MÃ thật là V.I.P”
- MÃ coi chừng – BẢO BÌNH đang tạt axit lên mấy tên xông lại thấy có người đâm sau lưng NHÂN MÃ la lên. Bỗng nghe “choang” một tiếng, SƯ TỬ đã kịp thời đỡ cho MÃ thanh kiếm đó, sẵn tiện quất cho tên đó vỡ sọ. MÃ quay lại, ngước đôi mắt long lanh nhìn SƯ làm cho :
“Thịch, thịch, thịch” có người đã trúng tên thần Cupi rồi.
- Cẩn thận một chút – SƯ TỬ đỏ mặt quay đi để lại NHÂN MÃ đơ như cây cơ : “Cậu ấy sao lại đỏ mặt nhỉ ? Mà cậu ấy đỏ mặt nhìn dễ thuong quá đi” (thêm 1 người trúng tên của thần Cupi)
Bỗng nhiên, một tên lao thẳng đến chỗ THIÊN BÌNH, SONG TỬ vội rút súng ra “đoàng”, tiếng súng vang lên báo hiệu tên đó đã chầu trời, đồng thời cũng làm cho đại sảnh im lặng.
- What ? Chuyện gì vậy, mọi người sao không đánh tiếp đi, nhìn tôi làm gì ?
- Ngươi, cái tiếng nổ đó, là ngươi làm – một nữ nhân đứng cạnh Xà nương tử lên tiếng
- Cái này “tiêu, làm sao nói với họ đây là súng bây giờ”, cái này không quan trọng, chúng ta cứ tiếp tục đi hahaha
- Mã Sinh, bên ngươi đã chết hơn nửa, ngươi vẫn muốn tiếp tục ? – Trương Viễn nói lớn
- Hừ, ta quyết không lùi bước. Chết tiệt, chỉ tại cái đám các ngươi chui ở đâu ra làm hỏng kế hoạch của ta, đáng ghét
- Ông già, ăn nói cho cẩn thận ai chui ra chứ, bọn tôi là được ông “mời” vào nhá – BẢO BÌNH
- Chết tiệt, câm ngay, các ngươi….á…
- Á… - Mã Sinh la lên, sau lưng là BẢO BẢO với một bình nước thuốc trên tay. BẢO BẢO cười nói :
- Nhuyễn cốt tán điều chế dạng lỏng, thấm qua da vào thẳng mạch máu.
Mấy tên sơn tặc đơ người : “Gì chứ, nhuyễn cốt tán dạng lỏng thấm qua da, cả thần y cũng không làm được, vị cô nương này sao có thể ?”
- BẢO, cậu giỏi lắm, từ lúc đến đây cậu hữu dụng hơn hẳn đấy – XỬ NỮ
- Tớ mà – BẢO BẢO được khen thích chí cười như điên. Nhưng trong mắt ai đó thì BẢO BẢO là đang cười như “tiên”.
- Trại chủ, chuyện này xong rồi, chúng tôi đi đây – KIM NGƯU
- Khoan đã, xin các vị chờ cho một lát, tại hạ còn có điều muốn hỏi – Trương Viễn gọi lại
- Ông không cần hỏi nghe đây – SONG TỬ biết trước ông ta muốn hỏi gì nói – Tên này bắt hai người bạn của bọn tôi nên chúng tôi trà trộn vào đây, mục đích chính là cứu người thôi. Nay việc đã xong, chuyện của núi Hắc Phong ông tự mà xử lý. Cáo từ
- Khoan đã, các vị đã giúp chúng tôi. Tôi muốn các vị nán lại một lát.
Trước vẻ thành khẫ