Pair of Vintage Old School Fru
A Love Story Of Teen

A Love Story Of Teen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325455

Bình chọn: 7.5.00/10/545 lượt.

thể mãi từ chối một chàng trai hết lòng vì nó như
Shin.....Rồi, nó sẽ quên Thường Khánh thôi. Ít ra, anh chàng hy vọng là
như vậy.

“Xin em đấy.....Hãy quên tôi đi........”

Mấy ngày nay, vào lớp, nó vẫn cố ra vẻ như không có chuyện gì. Nhưng không qua
nổi cặp mắt con Lam và Mạnh Khoa. Còn bọn fan Thường Khánh không thấy
anh chàng và nó thân thiết nữa thì mừng ra mặt.

Mạnh Khoa nhiều lần đã định “thịt” Thường Khánh nhưng nó không đồng ý.

Hôm nào cũng ngồi kế Thường Khánh, mà nó cảm nhận như “một vòng trái
đất” ấy....Rất xa cách....Xa cách đến nỗi nó không dám tin rằng Thường
Khánh vẫn đang ngồi đó.

Nó muốn chạm vào hắn....Nhưng một sức cản
vô hình nào đó không cho phép nó làm thế.....Nó như người bị hất ra khỏi cuộc đời của Thường Khánh, phũ phàng, dứt khoát, không thương tiếc...

Hằng ngày, nó vẫn cười, vẫn vui vẻ chuyện trò, sinh hoạt bình thường.
Nhưng khi đặt chân vào phòng, đặt chân vào thế giới riêng của mình, là
nó bắt đầu bật khóc....Nó nhớ Thường Khánh của nó trước kia lắm, thực sự rất nhớ......

Một buổi tối. Nó ngồi bên chiếc bàn, cố nhồi
nhét vào đầu những dòng Lịch Sử cứng nhắc. Đã hai tiếng rồi, mà nó vẫn
chưa thuộc hết một trang. Bình thường chỉ cần 30 phút là nó giải quyết
xong đống bài cần học thuộc...Thế mà.....

Nó nằm mộp xuống bàn, thiểu não như người hết tiền.

“Cộc cộc cộc” Chợt có tiếng gõ cửa.

_Anh hai đây!

_Anh vào đi! – Nó ngồi bật dậy, giả vờ giọng phấn chấn, nói.

Lão Quân đẩy cửa ra. Nó đứng dậy, quay lại phía ông anh, tỏ vẻ nhắng nhít giống mọi hôm:

_Hôm nay anh trai iêu quý có đôi điều vàng ngọc gì muốn chỉ bảo em gái hay sao mà thân chinh lên tận đây thế?

Anh nó, với vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng:

_Đừng giả vờ nữa! Mấy hôm nay mày rất khác so với mọi bữa....Lại có chuyện gì nữa à?

Không muốn lão hai bận tâm về mình, nó gượng cười, đấm vào vai ông anh:

_Xì....Anh cứ lo xa! Em có làm sao đâu nào, vẫn đủ đầu, mình, tứ chi, có gì khác đâu!

Anh nó nghiêm giọng:

_Em còn muốn giấu thằng anh này cái gì nữa đây? Trên đời này, anh là
người duy nhất chảy chung một dòng máu với em. Anh không hiểu em, thì
còn ai hiểu em nữa hả?

Nó nhìn lão Quân một hồi. Mắt nó tự dưng
long lanh. Tất cả những gì nó muốn kìm nén, phút chốc trào dâng lên. Nó
òa khóc ôm lấy anh hai.

_Anh ơi….Thường Khánh không cần em nữa….Hắn thật sự không còn cần em nữa….

Lão Quân nhẹ nhàng vuốt tóc nó:

_Hai đứa lại có chuyện gì nữa đây?

_Hắn….Chính miệng hắn nói với em…..Hắn chán em, hắn phát ngấy em…. – Nó nói trong tiếng khóc – Anh hai ơi, em thật sự rất thích tên ngốc ấy…Dù
ai có nói gì, em vẫn không thể chấp nhận rằng chuyện này là thật….Em
không muốn…Em không muốn thừa nhận, rằng….rằng em và hắn đã….kết thúc!

Vừa nói, nó vừa ôm chặt ông anh hai. Lão Quân khẽ vồ về nó trong vòng tay mình, vén tóc nó lên, nói:

_Anh không nghĩ thằng bé ấy có thể nói như thế….Nhưng – Lão thở dài,
siết lấy nó - …Nếu biết trước em sẽ khổ vì nó như thế này, anh đã ủng hộ chuyện của em với Shin ngay từ đầu….

Nó chẳng màn nghe xem lão
Quân nói gì, cứ thế mà khóc và khóc….Có cảm tưởng như nước mắt nó sắp
cạn cả rồi….thế mà nó vẫn chưa ngừng khóc. Tội nghiệp lão Quân, vuốt tóc an ủi nó tê hết cả tay (T.T)

--------------------------------------------

Trường nó - giờ ra chơi.

Nó và nhỏ Lam đang ngồi dưới căn tin. Thật ra, nó chẳng còn tâm trạng
nào để ăn với chả uống nữa cả, nhưng con Lam cứ nằng nặc kéo nó đi. Mấy
hôm nay, thấy nó cứ hồn để trên mây, nhỏ Lam rất lo và luôn tìm mọi cách để làm con bạn mình vui.

_Thùy Anh nè!

Nhỏ Lam đẩy ly nước của mình qua một bên, rồi khều nó. Con nhỏ phải gọi đến lần thứ hai nó mới giật mình nhìn qua.

_Bồ gọi tui à?

Quen với trạng thái “lơ lửng” của nhỏ hổm giờ rồi, nên nhỏ Lam chỉ toét miệng cười, tiếp:

_Hôm qua tui zới mẹ đi chợ đêm, thấy có cái này đẹp, tui mua cho bồ nè!

Con nhỏ dứt lời rồi xòe bàn tay mình ra, bên trong là một chiếc vòng
được kết từ cườm, rất công phu và đầy màu sắc. Nó gượng cười, cầm chiếc
vòng lên từ bàn tay nhỏ Lam.

_Cảm ơn bồ.... – Miệng thì nói cảm ơn mà mắt nó vẫn thẫn thờ nhìn đi đâu.

_Bồ không thích cái vòng này à?

_Không....Tui thích lắm.... – Nó lại cười gượng gạo rồi quay sang chỗ khác.

Nó không muốn làm nhỏ bạn mình buồn, thực sự không muốn.....Nhưng, nó
không thể nào giấu đi những cảm xúc của mình nữa....Nó đang rất đau....

Còn nhỏ Lam, cứ tưởng món quà này sẽ làm nó vui hơn được tí, thế nhưng
khi thấy mặt nó vẫn rũ nhưng tàu lá chuối gặp mưa, con hết chịu nỗi, bèn kéo tay nó:

_Đi lên lớp với tui!

Con nhỏ nói rồi toan đứng lên. Nó vội kéo xuống:

_Bồ định làm gì?

_Đi theo rồi biết. Tui không thể để bồ bị hắn hành hạ kiểu này nữa! – Con nhỏ dứt