A Love Story Of Teen

A Love Story Of Teen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326644

Bình chọn: 9.00/10/664 lượt.

r/>
Nó vẫn trợn tròn nhìn Thường Khánh...Wow...Hắn ga-lang thế sao? Nhớ lúc mới đến villa, nhìn nó khổ sở xách vali lên lầu 3, hắn vẫn dửng dưng bỏ đi, chẳng có tí jie gọi là nhừơng nhịn con gái khi cãi nhau cứ như thể
oan gia 10 kiếp của nó....Thế mà bây h lại nhừơng cái giường ấm áp kia
cho nó....Cứ tưởng hắn ích kỷ lắm chứ...Thì ra hắn dễ thương thế đấy,
thật ra nó bik điều này từ lâu rùi, chỉ là.... đau lòng thay...có một
con bé ngang bướng không chịu công nhận điều đó thôi >”<

_Cô làm jie zậy hả? Hok đi ngủ đi!

Hắn phán một câu làm nó giật mình.

_Thì cũng phải từ từ chứ.......

Nó càu nhàu rùi leo lên giường, đóng cửa sổ lại, gió lùa zô thì lạnh lắm, nó ráng
để hok nhìn về phía cửa sổ đối diện, mặc công đêm thấy ác mộng thì
khổ!.... Ngập ngừng...nó quay lại nhìn hắn...Mỉm cười:

_Dù sao thì cũng...cảm ơn!

Có Thường Khánh ở đây, tự dưng, nó chẳng thấy sợ ma như ban nãy.

Trời Đà Lạt vốn lạnh, lại mới mưa xong, nên còn lạnh hơn nhiều...Nó nằm trên nệm, rúc dưới lớp chăn, ôm thêm cái gối ôm, thế mà vẫn thấy
lạnh...Nó chợt nghĩ....Hắn nằm dưới đất, với một cái gối và tấm chăn
chẳng dày là bao.....thì hok bik sẽ ra sao đây nữa.....Cố nhắm mắt lại
ngủ, nhưng nó chợt thấy lo cho Thường Khánh, tưởng tượng ra cái cảnh
Thường Khánh co ro vì lạnh ở dưới kia mà nó chẳng tài nào yên tâm được
[là sao đêy?...'>

Nó mò lại phía thành giường, nhìn xuống nơi hắn
đang ngủ, à quên, chưa ngủ, trời lạnh thế này, nằm dưới đó, ai ngủ cho
nổi.....Nhưng.....hắn hok nằm co ro như nó tưởng tượng, chắc rồi, dù
lạnh thì cũng đâu thể co ro như con chuột mắc mưa trước mặt nó được, như zậy thì kòn đâu “khí phách nam nhi” nữa chớ! [hehe'>

_Nè...Ngủ chưa zậy?- Nó hỏi

Thường Khánh trả lời nhưng vẫn nhắm mắt:

_Cô cứ lãi nhãi như thế thì ai ngủ được?

Nó sừng gai:

_Wa’ đáng! Tui chỉ hỏi thôi mà.....

Nói rồi nó lăn zô chính giữa nệm, hok thèm hỏi han hắn nữa, người rì
đâu maz`... Nó nằm ngửa lên, tém gọn váy, chùm kín chăn, cố ngủ ,
nhưng..... Chu choa! Lạnh thế nhỉ? Tất nhiên roài, trời càng về đêm càng lạnh, zậy mà Đà Lạt lại vừa mới mưa mới khổ! Nó lại mặc một cái váy chả kín được là bao....có chùm trăn, ôm gối cũng hok bớt lạnh tí nào.

Mà kì lạ thay....Nó càng lạnh bao nhiêu, thì lại càng nghĩ đến Thường
Khánh bấy nhiêu...Sàn nhà lót bằng gạch bông, trong cái thời tiết
này....Nếu nó thay zô zị trí của Thường Khánh, thì chắc nó sẽ đông đá
mất thôi...Nó biết Thường Khánh thừa hiểu nó sẽ chịu hok nổi điều đó,
nên mới nhường nêm cho nó, “dũng cảm” “lãnh đạn” thay, tuy thái độ của
hắn rất chi là thấy ghét, chẳng giống những jie hắn hành động vì nó,
nhưng mà nó hok sao “ghét” nổi... Dẹp “tự ái” và nỗi sợ cái lạnh wa một
bên đi! Không thể để hắn chịu rét một mình như zậy được.....

_Ê- Nó thò đầu xuống chỗ Thường Khánh-Có lạnh lắm hok?

_Cô nhìu chiện quá! Hok ngủ thì để người khác ngủ chứ!- Vẫn thái độ đấy.

Nó kìm lửa trong người lại...tự nhủ rằng mục đích của mình lúc này hok phải là để cãi lộn zới hắn.....

Nó giả vờ hok wan tâm đến những lời Thường Khánh vừa nói, tiếp:

_Hay là...Anh lên nệm ngủ đi... Để tui ngủ dưới đó cho......

Thường Khánh hơi bị “hết hồn”, nhưng vẫn hok mở mắt, nói:

_Tôi hok nghe lầm chứ?

Sợ hắn “hiểu nhầm”-hiểu đúng chứ có nhầm đâu ^^- rằng nó “si” hắn quá
đỗi nên mới đưa ra một đề nghị “động lòng người” như thế, nó chữa ngượng ngay:

_Nè! Đừng có tưởng bở nhé! Tại zì...-Nó cố kiếm cớ- Tại
zì...anh là công tử nhà giàu, từ nhỏ đâu có wen zới cảnh này, còn tui
thì khác, tui chịu lạnh giỏi hơn anh (nói thế nhưng hok phải thể)....nên tui ngủ dưới đất vẫn hơn, mắc công anh có “mệnh hệ” jie thì ba anh giết tui mất.....

Nó mô phật mong rằng hắn tin cái cớ đó.....nếu hok
thì wê chết mất.......Nhưng thông minh như Thường Khánh, hiểu nó như
Thường Khánh, thì còn lâu mới bị wa mặt dễ dàng như thế.

Anh chàng quay wa phía bên kia, cười thầm, nhưng vẫn ra vẻ kênh kiệu:

_Cô đừng lãm nhãm kiểu đó nữa...Ngủ đi!

Một ý nghĩ loé lên trong đầu nó, nó cười tinh quái “Tôi không chịu thua anh đâu! Khi đã quyết định một cái rì, còn lâu tui mới bỏ kuộc!”

_Thôi được!- Nó nói- Nếu anh hok chịu lên đây ngủ...thì tui sẽ xuống dưới đó ngủ giống anh!

Hok đợi Thường Khánh kịp phản ứng, nó ôm gối và tấm chăn xuống dưới
đất, bên trái giường rồi tức tốc trãi chăn ra và nằm xuống.



Tức là bây giờ, trong một căn phòng nọ,có một chiếc giường nệm gối đàng
hòang, ấm áp thì lại trống không. Zậy mà, hai bên thành giường, dưới sàn lạnh lẽo, có hai đứa, zừa khùng zừa ngốc, zừa cố chấp đang nằm….Hai
đứa….đã lún quá sâu vào vũng lần tình iu này ròai.

Nó zừa nằm xuống, đã vờ nhăn nhó, kêu lên:

_Ui chazzzz! Lạnh quá ta! Lạnh hơn cả mình tưởng!

Nó cứ thế mà xúy xuýt xoa xoa….Biết nó chỉ giả vờ, nhưng “ai kia” chả
thể nào mà yên lòng cho


The Soda Pop