
hì đã yêu từ lâu
rồi.”
“Ngày trước chưa yêu không có nghĩa là bây giờ không thể
yêu, em thấy hai người về mọi mặt đều hợp nhau, rất hợp nhau. Thay việc đi chỗ
này, chỗ khác xem mặt những người không thích hợp, chi bằng thử kết hợp với
nhau xem.”
Tôi cười phá lên. “Cậu nói giống bố mình thế, ông cũng nói
mình và Chu Nhất Minh rất hợp nhau. Có lần, khi mình về nhà phàn nàn không tìm
được bạn trai, ông nói không tìm được ai thì tìm Chu Nhất Minh là được rồi.”
Chu Nhất Minh phản đối: “Hey, cái gì mà không tìm được ai
thì tìm Chu Nhất Minh là được rồi? Anh trai có phải là phế phẩm đâu.”
Tôi đập bàn. “Anh
nói ai là phế phẩm? Không muốn sống nữa chắc?”
Anh ta giơ tay
lên đầu hàng. “Đấy, Điền Tịnh, em xem xem, anh trai có dám cần cô ấy không chứ?
Em cho anh mượn gan báo rồi hãy nói.”
Điền Tịnh cười ha
ha. “Gan báo thì em không làm được nhưng gan to thì có thể làm cho anh một lá.
Người ta thường nói to gan mật lớn mà, gan to vừa dễ dùng vừa có lợi ích kinh
tế. Anh có cần không?”
Câu chuyện cười
cười nói nói một hồi rồi cũng qua đi, tôi không để tâm đến nữa, tin là Chu Nhất
Minh cũng chẳng để tâm. Tôi và anh ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, luôn là
bạn bè thân thiết, bất luận là tôi hay anh ta cũng không bao giờ nghĩ tới
chuyện này, trước đây không, hiện tại không, tương lai tôi nghĩ cũng sẽ không
bao giờ xảy ra.
3.
Thời gian cứ thế
trôi đi, đã vào giữa xuân, ánh mặt trời ngày càng lung linh, tươi sáng, những
hàng cây xanh mát như tranh vẽ, những cánh hoa tươi rực rỡ sắc màu, cảnh sắc
nơi nơi say đắm lòng người. Nhưng tâm trạng tôi lại vô cùng chán nản bởi sức
khỏe có chút vấn đề.<>
Hai hôm trước,
khi đang tắm tôi vô tình sờ thấy một khối u nhỏ ở ngực, lúc chat với Điền Tịnh
trên QQ, cô ấy lập tức giục tôi đi kiểm tra xem sao.
“Ở vú xuất hiện u
thì nhất định phải đi kiểm tra, cậu phải biết ung thư vú là tay đao phủ nguy
hiểm nhất đối với chị em phụ nữ.”
Nghe cô ấy nói
như vậy, tôi liền lên mạng tìm hiểu. Những thông tin về bệnh ung thư vú khiến
tôi phát hoảng, bởi vì xem ngang ngó dọc cũng đều cảm thấy các triệu chứng của
mình giống hệt như thế. Không kiềm chế được tôi nghĩ đến giả thiết bi quan
nhất: Liệu tôi có bị ung thư vú không?
Giả định đó đã
dọa tôi chết khiếp. Trong ý niệm của tôi, những người phát hiện ra mình có khối
u ở vú chỉ cần đi kiểm tra thì trong mười người, có đến tám, chín người bị ung
thư, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nếu phát hiện sớm thì cũng phải cắt đi
mới có thể bảo toàn tính mạng.
Mẹ của Đới Thời
Phi cũng thế. Tôi vẫn còn trẻ thế này, không có ngực có được coi là con gái nữa
không? Sau này còn có thể lấy chồng được sao? Chi bằng chết đi cho xong.
Càng nghĩ càng
thấy khủng hoảng tinh thần, tôi không có dũng khí đi bệnh viện kiểm tra. Nếu
đúng là bị ung thư vú thật thì bất luận kiểm tra sớm hay muộn đối với tôi cũng
thế thôi, đều ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống. Tốt hơn hết cứ mặc kệ nó, giả
ngây giả ngô mà sống tiếp, được ngày nào hay ngày ấy.
Nhưng giả làm đà
điểu tự lừa dối mình cũng không khiến cho cuộc sống của tôi dễ chịu hơn, hễ
nghĩ đến chuyện mình có khả năng bị ung thư vú, tôi lại thấy tuyệt vọng cực độ,
hay nghĩ ngợi linh tinh: Tôi còn sống được bao lâu nữa? Có phải sắp chết rồi
không? Thật không đáng chút nào! Còn chưa sống được nửa đời người, còn chưa kịp
yêu đương, kết hôn và sinh con, cứ thế ra đi thật không cam tâm!
Bố tôi thấy tôi
cứ lạ lạ, bèn hỏi: “Hồi này con sao vậy? Lúc nào mặt mày cũng ủ ê, hồn bay
phách lạc thế?”
Tôi không dám nói
sự thật với bố, ông bị bệnh cao huyết áp, không chịu được kích động. Một mình
tôi chịu đựng là được rồi, không để ông bị ốm thêm nữa, tôi cố nặn ra một nụ
cười. “Không có gì, con gái nhiều tuổi chưa kết hôn thì không tránh khỏi có
chút thương tiếc tuổi xuân ấy mà.”
Bố tôi tin là
thật, không hỏi han gì nữa. Nhưng Điền Tịnh lại muốn biết rõ ngọn ngành, gọi
điện hỏi tôi đã đi kiểm tra chưa, tôi nói thật là không dám đi.
“Không dám đi thì
không đi à? Không kiểm tra cho rõ ràng thì cậu nghĩ mình sẽ yên lòng chắc? Đừng
sợ, ngày mai mình sẽ xin nghỉ làm một ngày, đưa cậu đi bệnh viện khám, có thể
chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, tối ngủ sớm một chút, mai
còn dậy đi kiểm tra.”
Nhưng làm sao tôi
chợp mắt được! Nửa đêm còn dậy vào mạng xem phim hài, xem hết bộ này đến bộ
khác nhưng tôi có cười được đâu.
Trên QQ, Chu Nhất
Minh gửi cho tôi một tin nhắn: “Này, sao hôm nay em ngủ muộn thế? Em không ngủ
sớm để giữ gìn nhan sắc à?”
Bình thường tôi
không bao giờ thức khuya bởi vì thức đêm rất có hại cho sức khỏe và da dẻ, muộn
nhất là mười một giờ tôi đã lên giường đi ngủ rồi. Hôm nay không giống như bình
thường, anh ta thắc mắc là phải.
Lúc này tôi chẳng
có tâm trạng đâu mà để ý đến anh ta, anh ta lại nhanh chóng gửi một tin nhắn
nữa: “Đêm dài đằng đẵng, không có tâm trạng để ngủ! Anh tưởng chỉ mỗi mình anh
không ngủ