Snack's 1967
Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 9.5.00/10/415 lượt.

cô như in hằn hình bóng hai con mèo trắng nằm
chỏng chơ, bất động. Cô vội bỏ chạy xung quanh sân thượng để tìm Hoàng
Minh… Đầu óc cô trở lên quay cuồng.

“Mày khóc đấy à? Mày cũng có nước mắt hay sao???”

“Mày khóc đấy à? Mày cũng có nước mắt hay sao???… “

Trên sân thượng, Hoàng Minh vẫn đốt thuốc và nhìn xuống con đường lớn trước mặt cùng dòng người hối hả đổ xuống lòng đường, ngược xuôi.

Dáng người Tâm Lan trong bộ váy màu trắng tao nhã như chiếc lông vũ
của một loài thiên nga, mảnh, mượt và mịn như nhung nhưng cũng dễ bị gió cuốn thổi bay đi mất. Cô đang từng bước chậm chạp băng qua đường. Ánh
nắng chiều như bột phấn màu vàng nhạt, từ không trung rắc đều xuống thế
gian, đổ lên vai cô, lên bóng dáng nhỏ nhắn trải dài xuống dưới chân,
đang ngơ ngác nhìn ngược xuôi để tránh né ô tô và xe máy. Màu hoa điệp
vàng rơi vãi như trải thảm xuống đường, càng làm nền tôn lên vẻ đẹp
thanh thoát, nhẹ nhàng và bay bổng của dáng vóc thướt tha ấy.

Trong giây phút tìm kiếm và ngắm nhìn Tâm Lan, một lần nữa Hoàng Minh lại bắt gặp hình ảnh con mèo trắng đang lờ đờ, chậm chạp từng bước ở
phía sau. Từ sợ hãi đến khó hiểu, và giờ là thích thú lẫn đắm say, trong đầu anh rộ lên những dòng suy nghĩ vô cùng đẹp: “Phải chăng, em là nàng tiên. Phải chăng, con mèo trắng kia là thỏ ngọc… Còn anh ư? Có lẽ là
một tên lính gác chỉ dám đứng từ xa liếc nhìn…”. Hoàng Minh cười nhếch
môi. Anh cảm giác thứ gì đó đang nghèn nghẹn ở cổ.

Giọng nói điệu đà của Kiều Thanh chẳng đủ sức lôi kéo cái nhìn của anh quay trở lại phía mình.

- Anh chờ em lâu chưa?

- … Ừ. - Anh đáp lơ đễnh và vẫn không ngoái đầu quay lại nhìn Kiều Thanh lấy một cái.

- Anh đang nghĩ gì vậy? Em bị ngã, trẹo cả chân rồi đây này.

- Hừm. – Hoàng Minh quay người lại, mày ngài nhíu xuống nhìn vẻ
mặt nhăn nhó và đôi chân đang tập tễnh từng bước khó nhọc của Kiều
Thanh. – Em ổn chứ? Nếu đau quá thì chúng ta cùng tới bệnh viện luôn bây giờ?

- Em không sao. Đau chút thôi nhưng mà được anh xoa dầu cho là ổn
liền à. Mà anh biết ai làm chuyện này không? Tâm Lan nó vừa xô ngã em ở
hành lang đấy!

Hoàng Minh tỏ vẻ ngạc nhiên rồi cạu mày trước câu nói của Kiều Thanh
nhưng trong suy nghĩ, anh biết Tâm Lan không bao giờ làm như thế. Anh
thừa hiểu tính nết của hai người đàn bà này. Chỉ có điều, cách anh đón
nhận Tâm Lan bước vào cuộc đời của mình quả thật hết sức tàn nhẫn và
khắt khe.

- Em gọi đồ uống đi. Anh thấy hơi nhức đầu.

Nói rồi, anh lại thả ánh mắt mình xuống phía con đường trước mặt
nhưng bóng dáng của Tâm Lan đã lạc đi tự bao giờ. Những chiếc đầm màu
trắng xuất hiện dưới phố nhiều hơn, anh như bị mê hoặc và lẫn lộn không
còn biết đâu là cô, đâu là người khác nữa. Đôi mắt anh tiếp tục rong
ruổi kiếm tìm Tâm Lan trong thứ tình cảm hoang mang và trái tim bị cào
xé. Anh đã quyết định rời xa cô nhưng vì sao những dòng suy nghĩ vẫn
hướng về người đàn bà đẹp đấy? Anh quyết định quay về với mối tình đầu
tiên nhưng vì sao vẫn nuôi hy vọng là được nhìn thấy hình ảnh dịu dàng
và tâm hồn trong sáng kia mỗi ngày?

Kiều Thanh tỏ vẻ khó chịu, cô cũng nhoài người về phía trước mặt, ngó nghiêng nhìn mọi thứ, rồi mở giọng làu bàu:

- Anh nhìn gì mà nhìn dữ vậy?

- Thì ngắm cảnh đường phố thôi. Hôm nay, công việc có chút trục trặc.

- Thật không? – Cô quắc mắt rồi mở lời đầy hờn dỗi. – Hay là anh đang kiếm “nó” vậy?

- Anh nhắc lại lần nữa, cấm mở miệng nói một từ nào nữa là “nó” nữa, biết chưa?

- Được rồi, được rồi, anh yêu ạ.

Kiều Thanh cười nửa miệng khi suy đoán của mình đã đánh trúng tim đen của Hoàng Minh. Cô cho rằng Hoàng Minh là kẻ ngốc. Một gã đàn ông si
tình và mê muội dám rũ bỏ gia đình để chạy về bên người tình cũ thì còn
có điều gì mà cô không hiểu ở anh nữa? Những ngón tay dài thon được tỉa
tót và tô vẽ rất kỹ càng của cô đang mân mê ly sinh tố cà rốt. Kiều
Thanh đưa mắt nhìn mọi thứ một cách lơ đãng ở phía cầu thang ban nãy và
suy nghĩ miên man. Tự dưng, cô lại thèm rượu…

Một vị khách phương Tây vừa bước lên. Ông ta đang tiến về phía giữa
khu sân thượng cùng nhân viên tiếp tân để tìm cho mình một vị trí ngồi
lý tưởng. Ông ta nói Tiếng Việt khá rõ và trôi chảy khi muốn đưa ra ý
kiến cùng lời đề nghị của mình: “Không, chỗ đó rất tệ, tôi không thể
nhìn bao quát được cảnh thành phố”, “Ồ, chỗ đó sao… – Ông ta lắc đầu.
Và những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông ta như giãn dần ra, ông nói
tiếp với giọng đầy hồ hởi: “Thật tuyệt, cám ơn cô, hãy mang giúp tôi vài loong bia Sài Gòn nhé!” Dứt lời, thân hình cao lớn và cái bụng đồ sộ
của ông ta bắt đầu vặn vẹo, cong người lên, thậm chí còn quỳ rạp luôn
xuống dưới sàn gạch sáng loáng, cùng chiếc máy chụp hình và bấm liên
hồi, miệng không ngớt lời khen: “Oh my god! Thật tuyệt vời. Chỉ có thể
là phụ nữ Việt Nam mà thôi…”

Kiều Thanh tròn mắt nhìn ông ta. Cô giống như một chiếc máy quay phim đã ghi lại đầy đủ những giây phút mà cô cho là “điên rồ” của một vị
k