
Đại tiếp tục cuộc hành trình khám phá
thành phố. Cái thành phố to đùng và chậc nghẹt xe cộ, nhà cửa, đường sá, thế mà Sam và Đại cũng đi hết được một vòng, và trời đã nhá nhem tối.
- Cậu! Tớ đói bụng!
Lần này thì Sam là người “thú tội” trước.
- Ừm, lúc sáng cậu dẫn tớ đi ăn rồi, giờ đến lượt tớ dẫn cậu nhé!
….
Hai người bước vào một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, với
những chiếc thang cuốn uốn quanh nhà hàng, và có thể ngước lên mỏi cổ mà vẫn không thể đếm hết được số tầng của nhà hàng.
- Tớ không thích những nơi như thế này đâu!_Sam hơi nhăn nhó.
- Ấy, lúc sáng tớ đã đi theo cậu, lần này phải theo tớ và để tớ đãi cậu chứ!
Nói rồi, Đại đẩy vai Sam vào nhà hàng, Sam hơi miễn cưỡng, nhưng rồi cũng đi theo Đại vào trong.
Đại chọn một bàn ăn ở tầng thứ mười, nơi đây ngồi nhìn qua cửa kính,
có thể thấy được trọn vẹn sự xa hoa tráng lệ của thành phố lúc lên đèn.
Phục vụ đem dần ra, toàn những món ăn ngon và đắt tiền. Sam ăn nhưng có
vẻ nhát gừng.
Còn Đại, cậu ta không ăn mà chỉ ngồi ngắm Sam.
- Sao cậu không ăn, từ lúc đi chơi tới giờ, tớ chưa thấy cậu ăn gì cả? Cậu thật sự không đói sao?
- Ai bảo với cậu là tớ chưa ăn? Lúc cậu chăm chú đọc sách ở nhà sách, tớ đã tranh thủ đi ăn rồi. Giờ thì tớ chỉ cần ngắm cậu ăn thôi là đủ.
- Ơ…cậu thật sự kì lạ đấy Đại à…
Sam lại bắt đầu có những nghi vấn mới về Đại. Và trong khi hai người
đang nói chuyện, thì đột ngột từ ngoài cửa, hai lên lạ mặt đeo kính đen
xông vào làm Sam vô cùng hoảng hốt. Sam nhớ mang máng, hình như chính
hai người này đã rượt theo Đại vào cái đêm hôm đó. Đại có vẻ bình tĩnh
hơn Sam nhưng cũng không giấu được những lo lắng. Rồi rất nhanh sau đó,
Đại đeo vào tay một chiếc găng tay trắng và nắm tay Sam chạy xộc ra
ngoài. Qua lớp vải mỏng, Sam không còn thấy luồng xung điện đáng sợ ấy
nữa, và điều đáng sợ bây giờ là cuộc rượt đuổi của hai tên áo đen kia.
- Cậu chủ! Cậu chủ! Xin cậu hãy về nhà! Phu nhân đang rất mong cậu!!!
Tiếng một tên áo đen cất lên khi đuổi theo sau. Đại quay đầu lại và hét to:
- Khi nào thực hiện xong dự định của ta, ta sẽ tự động trở về, các ngươi đừng bám riết lấy ta nữa, nếu không thì đừng trách ta!
Tiếng bước chân vẫn xồng xộc trên lòng đường, và Đại kéo Sam chạy
nhanh nhất có thể. Họ rẽ vào một khúc cua và trốn vào một ngôi nhà hoang gần đấy. Sam thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, răng va vào nhau run run, cô bé
sợ, và còn cảm thấy bất an trước lời đối thoại lúc nãy nữa. Tiếng hai
tên áo đen vẫn gọi to, mặc cho bọn chó tru tréo ngày một đông hơn. Chúng luẩn quẩn ở đó ít phút rồi sau đó biến mất. Đến lúc này, Sam mới kéo
tay Đại ra và vội vã trở về.
- Sam! Nghe tớ giải thích đã! Tớ không phải là người như cậu nghĩ đâu!
- Tớ mặc kệ, tớ không muốn dính dáng gì đến chuyện của cậu để rồi bị
rượt đuổi, bị kéo tay đi hết lần này đến lần khác thế đâu! Thật ra thì
cậu đã làm gì mà khiến mẹ cậu, phu nhân của ngài Thủ tướng phải sai hai
tên vệ sĩ đi bắt cậu về vậy?
- Tớ…tớ không thể giải thích bây giờ được!
- Vậy thì cậu khỏi cần phải giải thích và đừng gặp mặt tớ nữa!
- Sam! Sam à!
Đại gọi với theo, nhưng vô ích, Sam đã bỏ chạy, để mặc Đại lại một
mình. Cậu ta có điều gì khó nói đến mức ấy? Và thực sự thì Đại là người
như thế nào?!!!
16/ BÀ IKA
Cùng lúc ấy, ở một nơi rất xa, xa tít……
“Bốp! Bốp!”
- Các ngươi toàn là một lũ vô dụng! Ta đã cho các ngươi quá nhiều
thời gian, vậy mà tại sao vẫn không đem được Jon về đây hả? Các ngươi có muốn ta rút đi vi mạch của các ngươi không!!!!!!!
Một người phụ nữ trông đầy quyền lực đang nổi trận lôi đình. Bà ta
sắc nhọn và rất cương quyết, khuôn mặt luôn tỏ rõ sự căm giận đáng sợ.
Tên bà ấy là Ika, mẫu vương của xứ sở Đampon…
- Chúng tôi xin lỗi, thưa phu nhân! Thực sự là chúng tôi đã có thể bắt được cậu chủ bằng tia lửa điện nếu như…
- Nếu như sao?!!!
- Nếu như cậu chủ không đi cùng với một cô gái!
- Các ngươi nói cái gì?????
Vẻ tức giận của bà Ika càng lúc càng đầy thêm
- Jon nó dám đi cùng với con người sao?
- Vâng…thưa phu nhân. Cậu chủ bảo là sau khi hoàn thành xong dự định sẽ tự động về!
- Khốn kiếp! Nó thật là một thằng nhóc cứng đầu! Dự định ư? Các
ngươi, bằng mọi giá phải lôi nó về đây cho ta trong thời gian sớm nhất,
nghe rõ chưa?
- Vâng! Thưa phu nhân!
- Còn tung tích của thằng Jack, các ngươi điều tra đến đâu rồi?
- Vẫn chưa có một dấu hiệu nào cho thấy Jack đang còn sống thưa phu
nhân, và sóng siêu âm của hắn nếu như ở trái đất là rất yếu, vì thế cho
nên sẽ rất khó…
- Khốn kiếp! khó thì ta mới sai các ngươi chứ! Các ngươi không làm
được thì tự sát luôn đi! Một lũ ăn hại! Ta thật phí sức mới tạo ra một
lũ các ngươi!!!
Giọng nói đanh thép và ngùn ngụt tức giận của bà Ika khiến hai tên
tay sai đành ngậm ngùi im lặng và lặng