
lẽ rút lui…….Trong lúc đó, bà ta
thốt ra những lời đầy đe dọa:
- Jack! Ta sẽ không để ngươi còn sống mà quay về đâu! Đồ nghiệp chướng khốn kiếp!!!
Jon phải chăng là Đại? Và Đại chính là Jon? Vậy thì tại sao cậu ta
phải đổi tên? Vậy thì tại sao cậu ta phải lẩn trốn khỏi sự theo dõi của
chính mẹ mình? Và bà Ika thực chất là người thế nào? Jack mà bà ta đang
nói đến và căm phẫn kia là ai????
17/ SỰ THẬT
Sam bỏ chạy, để lại Đại một mình đứng nhìn và cố gắng gọi theo. Có lẽ Sam sợ, sợ sự hiểm nguy, sợ một tai họa gì đấy sẽ đến. Cái cảm giác bất an mách bảo cho Sam biết và Sam sợ điều đó vô cùng.
Trời đã tối đen như mực, Sam gọi taxi và về nhà. Một ngày vui nhưng kết thúc quá nhàm chán và đáng sợ, Sam thầm nghĩ.
Căn biệt thự cũng bao phủ một màu tối, đã hơn 12h đêm. Vào cái giờ
này, Su và bố có lẽ đã ngon giấc_Sam nghĩ vậy, rồi cô rón rén bước vào
phòng. Định đóng cửa lại thì Sam thấy một bóng người vụt lên tầng trên,
Sam đinh ninh đôi lát, hình như…đó là Zak! Tại sao cậu ta chưa ngủ? Tại
sao cậu ta lại lẻn lên tầng trên vào giờ này? Thôi thúc muốn có được đáp án đã khiến Sam dành chút sức lực cuối cùng để theo dõi Zak…Và cái gì
đến cũng phải đến, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Sự thật về tất cả những điều kì lạ và khó hiểu đến từ Zak đã được giải thích từ khoảnh khắc Sam thấy Zak làm hành động đó!!!
Tầng 3, gian phòng kín để vật dụng cũ…
Một cái ổ điện tuy đã cũ nhưng vẫn còn hoạt động…
Và điều đặc biệt là hệ thống điện của tầng 3 tách biệt với căn biệt thự…
Và Zak…đã đưa hai ngón tay của mình luồn vào trong ổ điện. Ngay lập
tức, người cậu ta giật liên hồi, nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên, và dần
gồng mình lên. Cậu ta nghiến răng và gương mặt hằn lên những đau đớn.
Thứ ánh sáng quét ra từ trong ổ điện đủ để soi rọi rõ những gì dưới lớp
da đang căng phồng của Zak, đó không hề là những mạch máu…mà là những
mạch điện tử rất nhỏ đang xẹt lên một cách liên tục. Khắp người cậu ta
phát ra một thứ ánh sáng của điện…
Tất cả, tất cả những cái đó, ngay lúc này đang đập vào mắt Sam, rất
rõ ràng, trông giống như một chiếc ăng-ten bị sét đánh. Nhưng Sam không
còn tâm trí đâu mà liên tưởng đến điều đó nữa, bởi vì, tâm trí cô đã
hoàn toàn đóng băng khi thấy Zak trong bộ dạng như thế. Sam chỉ vội nấc
lên một tiếng và rồi lịm đi ngay sau đó.
Một nửa ổ bánh mì vẫn là bánh mì,
Nhưng một nửa sự thật thì vẫn chỉ là dối trá…
Sam đã biết sự thật về Zak, nhưng liệu đó có phải là toàn bộ?!
18/ SAM VÀO VIỆN
Sam mở mắt thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lạ. Hóa ra cô đã được đưa tới bệnh viện. Đầu vẫn cứ quay cuồng, Sam cố gắng ngồi dậy
và dụi mắt để xem ai đang ngồi trước mặt mình_là Zak. Cô bé hốt hoảng,
hét lên như thể thấy một sinh vật lạ, tất cả đều là hệ quả của hành động đêm qua của Zak:
- Áaaaaaaaaaaaaaaaaa! Đồ ác quỷ!!! Đồ…đồ không phải là…người!( lúc
này Sam chưa biết rõ sự thật về Zak nên cũng không biết phải chửi như
thế nào cho…phù hợp! =)). Cút ra khỏi đây mau!!!
Sam ném hết tất cả những gì trên giường về phía Zak. Đáp lại, cậu ta vẫn ngồi thừ người ra.
- Sam! Chị làm cái gì thế! Sao lại đánh anh Zak, chính anh ấy đã bế chị vào đây đấy!_bé Su từ ngoài vào mang theo một bịch cháo.
- Su à, hắn ta là người xấu, em không được tin hắn ta nghe không?
Sam sợ hãi khuyên nhủ em gái mình, mắt vẫn không rời khỏi Zak.
- Chị à, chị bị ốm nên thần kinh cũng có vấn đề phải không? Chị đang lảm nhảm cái gì thế?
- Su! Để cho chị con nghỉ ngơi đi, còn con ra xe chú Kiên chở đi học, Zak đi về nhà, để ta ở đây là được rồi.
Su nghe lời, vội nhắc chị ăn cháo rồi xách cặp đi ra ngoài. Zak bỗng nhiên lên tiếng:
- Tôi-sẽ-chăm-sóc-Sam!
- Ta đã bảo là không cần rồi mà! Cậu đi về đi! Đừng để ta phải nổi điên lên!
- Bố! Bố à! Con sợ cậu ta lắm, bố giải thích tất cả mọi chuyện cho
con biết đi! Con biết cậu ta không phải người bình thường, con biết bố
đang giấu con, bố mà không nói thì con sẽ nằm lì ở đây và không về nhà
đâu!
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên
- Alo! Tôi nghe đây! Được rồi! Tôi sẽ đến ngay!
- Sam à, bố có cuộc họp khẩn cấp ở viện Hàn lâm. Con nằm ở đây nghỉ
ngơi, bố sẽ để Zak ở lại trông chừng con. Tối về, bố sẽ kể cho con nghe
mọi chuyện. Giờ bố đi đây!
- Ơ kìa, bố, bố, con không muốn ở lại với cái tên gàn dở này đâu! Bố! Bố!
Tiếng cầu cứu của Sam hoàn toàn vô dụng, bố đã đi mất hút. Trong
phòng bệnh giờ chỉ còn hai người: một bệnh nhân và một người chăm sóc
bệnh nhân. Sam nhìn chằm chằm vào Zak, vào người Zak, những vi mạch điện phía dưới lớp da của tối hôm qua giờ như hiện hình, Sam hoảng sợ. Lấy
chiếc gối chắn phía trước, với tay lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, Sam chĩa thẳng mũi dao nhọn hoắt về phía Zak, giọng hùng hồn tuyên bố:
- Cậu ngồi yên đó cho tôi, cậu mà dám bén mảng lại gần tôi thì đừng trách tôi không báo trước!<