
được chuyển đến cùng phòng với nhau vì Bảo Nam đã yêu cầu bệnh viện như vậy
Minh Anh đang nhìn ra cửa sổ,nhìn về phía bầu trời,một giọt nước mắt lăn dài trên má cô
Bảo Nam lo lắng cho cô:
-minh Anh,cậu sao vậy?
Minh Anh lắc đầu:
-Không sao,tui chỉ đau long cho anh hai tui thôi!
Nhăc đến đầy Hà My mới nhớ:
-Minh Anh,chị Bảo Ly đâu rồi,chị ấy cũng bị thương mà!
Đến lúc này Minh Anh càng khóc to hơn nữa,cô lấy tay lau những giọt nước mắt đang rơi thì càng lau nước mắt ra càng nhiều:
-Chị bảo Ly,chị ấy đi rồi!
Bảo Nam ngồi xuống cạnh cô,làm bờ vai cho cô dựa vào
Hà My thì mở to mắt ra,oán thán trời:” ông trời ơi,tại sao một người tốt như chị ấy lại ra đi sớm vậy?”-oán xong cô ôm mắt khóc
Căn phòng tràn đầy tiếng khóc,thay cho một người…
Minh Khang quỳ xuống hai ngôi mộ mới xây hôm qua,gương mặt không để lộ một
cảm xúc nào,nhìn anh bây giờ khác hẳn vẻ mặt thường ngày,huênh hoang,tự
mãn.Anh cúi đầu xuống vái trước hai ngôi mộ,nói nhỏ:
-Bảo ly,anh
nhất định sẽ thầm cầu mong em sẽ luôn hạnh phúc với ba mình ở dưới
đó.Anh…yêu…em…Hồ Hà Bảo Ly…Anh sẽ nhớ mãi đến người con gái này…
***
Tại căn phòng kế cạnh phòng của Minh Anh…
Nguyệt Nga cất giọng nhỏ nhẹ nhìn người con trai đang ngồi nơi ghế nhìn ra bầu trời ngoài kia…
-Anh Phong,em xin lỗi
-Em nói đi-hạo phong lạnh lùng nói ra từng từ
Nguyệt Nga sợ hãi trả lời:
-Thật ra,minh Anh không phải người con gái đó đâu!Thực ra, đó là do ba em sắp xếp tất cả để dụ anh…
-Minh Anh có liên can-Hạo Phong lạnh lùng
-Còn việc Minh Anh có hợp tác với ba em không,em cũng không chắc,anh hãy trực tiếp hỏi ba em đi-Nguyệt Nga lắc đầu
***
“Anh đang ở đâu,Hạo Phong?Tại sao anh không đến cứu em…”-Minh Anh nâng niu chiếc vòng vàng,nhớ lại những khoảnh khắc đó…
-Minh Anh,anh có quà tặng cho em này!-một bé trái giơ một chiếc vòng vàng ra trước mặt cô bé
Cô bé nhìn thấy chiếc vòng,sung sướng reo lên:
-Ôi,sao cái vòng này đẹp thế?
Cậu bé nhìn thấy cô bé đó cười cũng vui lây,cậu dơ tay mình ra:
-Nè,em xem,vòng của anh có đẹp không?
Cô bé nhìn vòng của cậu bé,rồi lại nhìn vòng của mình,ngây thơ hỏi:
-Ủa,sao hai cái vòng này giống nhau vậy?
Cậu bé nhìn điệu bộ của cô phì cười,cóc đầu cô một cái:
-Ngốc ạk,cái này,…là vòng đôi ák.Còn có tên nè…em nhìn đi:”Hp&Ma” đó!
-Nó có nghĩa là gì?
-Em ngốc thật,có nghĩa là Hạo phong và Minh Anh đó!
-Àk…-cô bé gật đầu hiểu ý
Cửa phòng bật mở,Minh Khang vẻ mặt bơ phờ bước vào,theo sau là một cặp vợ chồng trung niên:
-Minh Anh,ba mẹ đến thăm em nè!-Minh Khang cố nở một nụ cười thật miễn cưỡng
Trước đây,nếu nghe thấy tin này,chắc chắn cô đã chồm dậy ôm lấy hai người hét thật to lên sung sướng,nói chuyện với hai người thật nhiều, đưa hai
người đi chơi thật nhiều!
Nhưng bây giờ…cô chỉ ngồi im một chỗ,không nhúc nhích.
-minh Anh,ba mẹ có quà cho con nè!-Ba mẹ mang cho cô một đống quà nhưng trên mặt cô không có vẻ gì là hứng thú!
Hai ông bà lúc này mới ngạc nhiên quay qua hỏi Minh Khang:
-minh Khang,minh Anh bị sao vậy,sao ba mẹ hỏi không trả lời!
Minh Khang lắc đầu:
-Con cũng mới đến đây thôi!
Đúng lúc đó,Bảo Nam từ bên ngoài đi vào,vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên:
-Các người là…-hai người kia cùng Minh Khang cũng ngạc nhiên không kém
Bên ngoài hành lang…
-Cậu là ai?tại sao lại quen con gái tôi-Mẹ Minh Anh bắt đầu tra khảo
-Đúng vậy.Tại sao cậu lại chăm sóc cho con gái tôi?-Bố Minh Anh cũng xen vào
Bảo Nam lễ phép cúi đầu:
-Cháu chào hai bác,cháu tên là Bảo Nam,bạn cùng lớp với Minh Anh ạk?
Hai ông bà gật đầu:
-được rồi,bây giờ cháu hãy nói cho bác biết,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Tại
sao Minh Anh lại ở trong bệnh viện. Điều quan trọng hơn nữa,tại sao con
bé gặp ta cũng không có phản ứng gì,bác có hỏi thì Minh Khang không trả lời
Bảo Nam thở dài kể lại mọi chuyện trong mấy ngày qua…
Hai ông bà kia không ngạc nhiên vì sao con gái mình bị bắt cóc,mà lí do
khiến hai người ngạc nhiên là người con trai tên Hạo Phong…
-Hạo Phong,cậu ta là ai?- Ông trần bắt đầu nghi ngờ
-Đó là con trai chủ tịch tập đoàn Sandow,hai bác không biết sao?-Bảo Nam
ngạc nhiên,vì dù gì Hạo Phong cũng là một người nổi tiếng,không thể nào có chuyện người đời không biết đến anh,cho dù người đó có mù tịt kinh
tế đến đâu
Hai ông bà lúc này lặng người trong giây lát…
Bảo Nam đánh thức hai người dậy bằng câu nói:
-Hai bác ơi,cháu có thể hỏi không?Minh Anh từng mất trí nhớ đúng không ạk?
Hai ông bà nãy giờ bỡ ngỡ bây giờ giật mình:
-Sao cháu biết?
Bảo Nam gãi gãi đầu:
-Dạ,chỉ tình cờ thôi ạk.Do lúc đó bác sĩ nghĩ cháu là người than của cô ấy nên
đã bảo là cô ấy giờ đã hồi phục lại trí nhớ rồi ạk!
Minh Khang đứng nép ở ngoài cửa,nghe hết mọi chuyện”Minh Anh hồi phục trí nhớ rồi sao?Chả trách…”
…
Hai người bước vào,vẻ mặt không còn chút sức sống,nhìn đứa con gái của mình đang đau khổ kia,trái tim người làm cha,làm mẹ không tránh khỏi sự đau
long.
-Minh Anh àk,ba mẹ xin lỗi con vì đã không nói cho con biết mọi chuyện.Ba mẹ rất sợ con sẽ gặp nguy hiểm lần nữa
-…
-Anh biết em rất giận ba mẹ và anh vì đã không thể nói cho em biết sự thật
nhưng đó c