
/>Rốt cục thì bọn tôi cũng chẳng làm gì thằng Cháy. Nhưng kể từ đấy, nhóm
ba đứa tách ra, tôi cùng thằng Choác chơi với nhau, còn thằng Cháy tìm
bạn khác chơi (hoặc lợi dụng) cho hợp bản tính bẩn chớt của nó. Ngoài
mặt, bọn tôi vẫn chào hỏi nói chuyện với thằng Cháy, còn sau lưng, chúng tôi gọi nó là “3C”. 3C có nhiều nghĩa, như Cháy Chết Chó, Chó Chết
Cháy, Chết Cháy Chó, Chết Chó Cháy hoặc đơn giản hơn: Cháy Chó Chết. Ba
đứa cũng không đi học về cùng nhau nữa, và cái ước vọng tìm bạn tri kỷ
của tôi đổ bể hoàn toàn. Nó thậm chí còn đau đớn hơn cả lời chửi rủa của bố mẹ sau khi gặp bà chủ nhiệm. Khỏi phải nói các cụ chửi tôi thậm tệ
thế nào. Thôi thì đủ mọi lời lẽ cay nghiệt nhất. Nhưng cay nghiệt đến
mấy vẫn không bằng sự thật mà một thằng chọi con mới lớn đã vấp phải. Cú ngã quá đau, quá khốc liệt ở cái tuổi ấy.
Bạn bè với nhau mà đối xử như vậy sao?
Tội của tôi xứng đáng bị đuổi khỏi trường chứ đừng nói đuổi khỏi lớp.
Nhưng vì một lý do nào đấy, tôi vẫn được giữ lại. Nhiều năm sau, khi hỏi lại chuyện cũ, mẹ tôi nói rằng phải dùng phong bì biếu xén bà chủ
nhiệm. Tôi không biện minh hành động của mình, nhưng tôi không thể hiểu
tại sao thằng Cháy làm thế? Tôi không dám nói mình bao nó chơi điện tử
nhiều hơn, nhưng tôi dám nói mình đã trả đủ tiền mà nó đòi. Tôi đã cho
nó mượn vở chép bài, trong khi lũ bạn học sợ cái lò lửa nhà nó. Vậy thì
tại sao nó đấu tố bọn tôi? Mà tại sao nó đấu tố luôn cả thằng Choác, vốn không liên quan?
Tôi không thể tìm được câu trả lời. Chỉ những thằng bẩn chớt mới hiểu
chính chúng nó. Ba tháng sau, tôi nghe đi nghe lại album đầu tiên của
Linkin Park (album Hybrid Theory – năm 1999), mồm cứ lẩm nhẩm những
tiếng ca gào thét. Suốt quãng thời gian đó, tâm tình tôi hỗn loạn như
chính album nhạc. Tôi lao đầu vào chơi điện tử, bỏ bê học hành. Một
tuần, tôi phải trốn ít nhất hai buổi học thêm. Kết quả học tập của tôi
vì thế lao đầu như máy bay rơi. Ngay cả toán, tôi lãnh ít nhất ba con
ngỗng, một cây gậy chỉ trong một tuần.
Thấy tôi học hành xuống dốc, Linh liên tục nhắc nhở nhưng tôi chỉ ừ hữ
cho qua. Ban đầu em nhẹ nhàng hỏi lý do nhưng tôi không nói, dù rằng tôi có quá nhiều tâm sự. Tôi không muốn lộ ra mình là một thằng đa cảm
trước mặt em. Sau cùng, do không thể chịu nổi, một ngày nọ, Linh nặng
lời:
-Mày làm sao thế? Sao mày không chịu học? Mày nói mày thông minh lắm cơ mà?
-Ờ thì tao không thích, thế thôi! – Tôi trả lời bâng quơ.
-Cái gì mà thích hay không thích? Mày không nhớ tao nói gì à? Bà… muốn đuổi mày ra khỏi lớp! Mày học đi chứ? Muốn ra khỏi lớp à?
Một thằng chọi con không thể chịu đựng trước lời khuyên bảo. Nó, hay chính tôi đây, nổi khùng như một đứa trẻ đương giận dỗi:
-Này! Mày là mẹ tao hay sao mà nói nhiều thế? Nói vừa thôi! Đi mà lo cái thân mày ấy! Tao sống thế nào kệ tao!
Linh đỏ mặt tía tai, em lẩm bẩm điều chi đó rồi nói:
-Ừ, tao lo thân tao! Mày lo thân mày!
Từ đó, tôi không bút đàm với Linh nữa. Hai đứa sống đúng kiểu thân ai
người nấy lo. Quan hệ bạn bè mà tôi dày công vun đắp đã bị chính tôi đạp đổ. Không bút đàm, không nói chuyện, tôi và Linh trở thành hai đứa xa
lạ bị bắt buộc ngồi chung một bàn.
Kết thúc năm học, tôi đứng áp chót lớp với tấm bằng học sinh trung bình. Học lực: trung bình, hạnh kiểm: trung bình. Thằng Choác cũng chịu chung số phận như tôi, nhưng ít nhất học lực của nó còn thuộc loại khá. Đ.M,
học với chả hành! – Tôi lẩm bẩm chửi. Còn thằng Cháy? Tôi không quan
tâm. Điều tôi để ý duy nhất về thằng Cháy là đợi chờ một ngày nào đó, xe tải sẽ tông chết nó. Thật! – Trẻ con ngày ấy suy nghĩ đơn giản vậy
thôi.
Rồi nắng vàng gay gắt bao trùm, hoa phượng nở nộ phơi đỏ sân trường. Lễ
bế giảng năm lớp 7 là ngày buồn nhất cuộc đời tôi. Bởi đúng hôm bế
giảng, Linh lại tặng tôi quà sinh nhật. Một món quà vuông vắn bọc trong
giấy màu. Tôi không nghĩ em vẫn còn nhớ chuyện này. Tôi hỏi:
-Gì đây?
-Quà sinh nhật, tặng mày đấy!
Tôi nhếch mép cười:
-Tưởng mày ghét tao lắm cơ mà! Sao còn tặng?
Em cau mày:
-Tao không ghét. Chỉ là…
-Rồi rồi, biết rồi! – Tôi cướp lời em – Cảm ơn nhé!
Nói rồi tôi quăng món quà vào cặp sách, như thể không quan tâm đến nó.
Tôi thấy mắt em long lanh, giọt lệ nhỏ lăn qua bờ mi phải, rơi xuống rồi chạy quanh gò má. Nhưng em khóc, kệ em, tôi đếch quan tâm! Về nhà, tôi
mở quà ra và thấy một hộp đĩa của ban nhạc Bon Jovi, album Bounce ra hồi năm ngoái (album Bounce của Bon Jovi ra năm 2002). Đĩa nhạc nằm trong
hộp nhựa, cover (bìa album) còn thơm vô cùng, mặt sau hộp ghi rõ từng
track nhạc lẫn thời lượng. Nó không hề giống những chiếc đĩa đựng trong
túi nylon được bày bán tràn lan ở Hàng Bông. Có lẽ để kiếm được chiếc
đĩa, Linh đã khổ công tìm kiếm. Nhưng, lại nhưng, thằng chọi con tôi
chẳng quan tâm. “Lại Bon Jovi, không có cái gì mới hơn à?” – Tôi cười
khẩy. Suốt ba tháng hè, tôi không thèm rớ tới chiếc đĩa, dù chỉ một lần.
Năm học m