
g ngốc nghếch kia không nhận ra em
là một cô gái tuyệt vời. Giả như anh ta chấp nhận tình cảm của em, có lẽ tôi sẽ không gặp được Châu và câu chuyện này sẽ khác, khác rất nhiều.
-Vậy còn cái người mà Tùng tặng tranh ấy… – Châu hỏi – …có phải là người Tùng thích không?
Em nói đúng. Hoa Ngọc Linh là người tôi thích, thậm chí hơn thế. Tôi ậm ừ:
-Chuyện lâu rồi. Cũng lâu rồi tôi không gặp. Cũng chả biết còn nhớ gì không nữa…
-Thế Tùng có định tặng quà bạn ấy không?
Hỏi khó vãi bà cố! – Tôi rủa thầm rồi trả lời:
-Ờm… chắc là không. Bảo rồi mà, lâu quá rồi chẳng gặp nữa!
Tôi ước mong Châu đưa ra đề nghị tôi tặng quà em. Nhưng sau câu trả lời
ấy, em chẳng nói gì nữa, chỉ im lặng bước cùng tôi. Tôi đã nghĩ nếu trả
lời rằng mình chẳng còn chút tình cảm gì với Hoa Ngọc Linh nữa, khéo
chừng Châu sẽ nói khác. Song tôi không dám nói thế bởi tôi không thể dối lừa trái tim mình được.
Hai đứa đi tới khu bán hàng linh tinh thì Châu chạy đi đâu đó và bảo tôi đứng chờ. Tôi đoán em đã trông thấy kẹo mút hoặc mấy con thú nhồi bông
chi đó. Nhưng lạ thay, khi quay trở lại, em mang trên tay một hộp chì
màu rồi dúi vào tay tôi. Tôi ngạc nhiên:
-Cái gì đây?
-Cho Tùng đó! – Em cười – Quà Valentine!
-Hả?
-Ngày Valentine thì con gái phải tặng quà con trai chứ, đúng không
-Nhưng sao cô tặng tôi?
Và cô bé bắt đầu bắn như súng liên thanh:
-Ngày Valentine thì ai tặng quà cho nhau cũng được, miễn là người đó
quan trọng với mình. Nếu yêu nhau thì tặng sô cô la. Tùng là bạn tớ nên
tớ tặng cho Tùng, có thế thôi! Nhưng đừng nói cho ai biết nhé! Tớ hết
tiền rồi, không mua cho ai được nữa đâu! Tớ…
Em nói không nghỉ, nói tới đâu, má đỏ tới đó. Rồi cuối cùng, em nói thật chậm, từng lời từng chữ như gió lướt qua tai tôi:
-Trở thành họa sĩ giỏi nhé! Tớ mong Tùng làm được!
Đây không phải lần đầu tiên tôi được con gái tặng quà. Tôi cũng không
thiếu chì màu mà thèm khát món quà này. Nhưng lần đầu tiên có người chúc tôi hoàn thành ước mơ của mình. Lúc ấy, tâm trạng tôi vui khó tả, vui
tới nỗi mồm miệng chỉ thốt được vài câu ngắn ngủn:
-Rồi! Biết thế! Cảm ơn!
Tôi cười, em cũng cười, và rồi chúng tôi tiếp tục đi dạo. Dòng người đổ
về chợ đêm ngày càng đông, khó khăn chúng tôi mới bám sát được nhau.
Trông thấy Châu bị tụt lại phía sau, tôi định nắm tay em, nhưng nghĩ sao lại giơ tay áo ra:
-Bám lấy, kẻo mẹ mìn bắt sang Trung Quốc bây giờ!
Em cười, bàn tay nhỏ bé thụi vào lưng tôi. Nhưng chẳng biết em đấm thế
nào mà tôi chỉ cảm giác nó như một lời trách móc đáng yêu. Em nắm lấy
tay áo của tôi mà đi. Tới khi rời khỏi chỗ đông người rồi, em vẫn nắm
tay áo chưa buông. Tôi cũng để yên như thế, chứ chẳng phàn nàn hay bảo
em thả ra. Tôi không muốn làm thằng ngu của thế kỷ đâu!
Đột nhiên, Châu dừng bước. Em lôi ra chiếc MP3 đoạn nhét một phone vào
tai tôi, một phone vào tai em, giống hệt như cách tôi dỗ dành em lúc đi
ăn kem. Nghe tiếng nhạc, tôi “à” một tiếng rồi nói:
-Cái bài này nghe quen lắm, của Savage Garden đúng không? Tên là…
-Truly Madly Deeply. – Châu cười – Tưởng Tùng toàn nghe rock chứ cũng nghe bài này à?
-Hồi tiểu học nghe suốt mà! – Tôi đáp.
Và sau đó, chúng tôi vừa đi vừa nghe nhạc. Đi một quãng, em bỗng vươn
tay lên nắm lấy tay tôi, bàn tay ấy không còn đeo chiếc găng thêu hình
con gấu nữa. Cũng chẳng phải lần đầu tiên nắm tay con gái, nhưng trong
tôi vẫn trào dâng những cảm xúc kỳ lạ, hệt như lần đầu tiên vậy. Tôi nhớ tay em không mềm lắm, mà hơi ráp, có chút gì đấy tương tự bàn tay của
mẹ tôi – người phụ nữ hay chăm lo việc nhà. Tôi hỏi:
-Không lạnh à?
Châu rụt đầu trong khăn quàng cổ như cố giấu hai má đỏ bừng còn đôi mắt lảng đi nơi khác:
-Thế này cho ấm!
Tôi không hỏi gì thêm, tay tôi dắt tay em đi trên con đường chợ đêm rực
rỡ sắc màu. Chiếc hộp chì màu đã nằm gọn trong túi tôi, trong trái tim
tôi. Tôi đã nghĩ phải quyết định dứt khoát mình nên theo ai. Nhưng cuối
cùng, Châu lại đánh cắp tâm hồn tôi thêm lần nữa trong cơn mưa tháng hai – một cơn mưa nhẹ nhàng như chính bài hát của Savage Garden vậy.
I want to lay like this forever
Until the sky falls down on me
Câu chuyện ở chợ đêm tính đến giờ đã bảy năm. Suốt bảy năm
đó, tôi không bao giờ quay lại chợ đêm nữa. Nhưng những ký ức ngày ấy như mới xảy
ra hôm qua. Tôi nhớ từng chi tiết và kể khá hào hứng, đến nỗi sự hào hứng ấy
lây sang cả Hoa Ngọc Linh. Từ lúc tôi kể chuyện cấp ba, Linh không hề chen
ngang lời tôi, chỉ thi thoảng cười, thi thoảng nhấp ngụm café rồi tiếp tục lắng
nghe như đang thưởng thức một bộ phim. Nhưng nghe đến chuyện chợ đêm, em không
thể im lặng nữa mà phải nhổm người lên, vẻ mặt tràn đầy sự thích thú:
-Nghe giống phim Hàn Quốc ấy nhỉ? Thật không thế?
-Chém gió đấy! – Tôi đáp.
Linh cười rồi lắc đầu trước thói chớt nhả của tôi. Thay vì
t