
õ. Nhưng thằng Choác lại hỏi thế này:
-Nếu không được vẽ nữa thì mày làm gì?
Tôi lặng thinh trước câu hỏi của nó. Quả thực tôi đã giao
phó cuộc đời mình cho nghiệp vẽ. Tôi tin rằng ngoài vẽ ra, mình chẳng làm gì
nên hồn. Mỗi con người sinh ra có một biệt tài khác nhau, sẽ thật phí hoài nếu
tôi chôn vùi khả năng của mình. Lúc ấy, tôi đã lia đá và trả lời thế này:
-Tao chẳng biết làm gì hết. Vì thế tao sẽ theo nghiệp vẽ!
Tôi chẳng nhớ hòn đá của mình đập nước bao nhiêu lần. Chỉ nhớ
hôm đó tôi là người ném được xa nhất. Tôi mong ước mơ của mình cũng có thể bay
xa như vậy.
Nhưng cuộc sống khắc nghiệt hơn tôi tưởng tượng. Chẳng có
đam mê của đứa trẻ nào đủ sức chống chọi chiếc bánh xe khổng lồ mang tên “đại học”.
Hè năm ấy nóng kinh hồn, sức nóng của kỳ thi đại học cũng khủng
khiếp chẳng kém. Thời tiết nóng bức làm con người ta nóng đầu hơn bao giờ hết.
Bố mẹ tôi lại càng nóng nực hơn khi thấy thằng con mình suốt ngày chúi mũi vào
vẽ vời. Tôi nói mình muốn trở thành họa sĩ tạo hình nhân vật game. Bố mẹ cười
vào suy nghĩ đó của tôi. Và không riêng gì bố mẹ tôi, tất cả những bậc cha mẹ
khác – những con người của thế hệ cũ – sẽ cười vào mặt đứa con mình nếu chúng
có ước mơ giống tôi. Hai cụ quyết định can thiệp vào cuộc sống của tôi và không
muốn tôi vẽ nữa. Các cụ gọi đó là “uốn nắn”, tôi gọi đó là “gò ép”. Tôi muốn
thi ngành mỹ thuật, còn bố mẹ lại hướng tôi vào ngành tài chính – ngân hàng.
Phải nói rằng những năm đó, cả xã hội điên đảo với chứng
khoán và ngân hàng. Đâu đâu cũng nghe “cổ” và “trứng”, ai ai cũng kháo nhau làm
ngân hàng tài chính dễ kiếm tiền lắm. Mà đúng là hồi đó, những người làm việc
trong ngành này kiếm được rất nhiều tiền, mà với xã hội đương thời, thằng nào
kiếm được nhiều tiền bất kể tiền từ đâu ra, thằng đó được tôn trọng. Tự nhiên
đám chứng khoán – tài chính – ngân hàng “lên đời” hẳn. Một cơ số phụ huynh vì
thế dồn con cái đi học cái ngành dính mùi tiền nong. Bố mẹ tôi cũng không ngoại
lệ. Bằng mọi phương pháp, từ mắng chửi thần tốc, khuyên răn du kích đến lựa lời
kiểu “đánh chậm thắng chắc”, bố mẹ cố gắng thay đổi suy nghĩ của tôi. Nhưng tâm
tư thằng chọi con mười bảy tuổi rắn chắc hơn cả cứ điểm Điện Biên Phủ, các cụ nặng
nhẹ thế nào, tôi vẫn không nghe. Sau cùng, mẹ buông một câu bực dọc:
-Đấy, mày thích thì vẽ! Nhưng mày sống được với vẽ không?
Tao hỏi mày thế thôi! Nếu mày vẽ mà kiếm đủ tiền nuôi mồm mày thì tao cho mày học
vẽ!
Lời của mẹ khiến tôi phải suy nghĩ. Và đến tận bây giờ, nhiều
khi tôi vẫn mất ngủ vì câu nói đó. Ừ thì tôi có đam mê, ừ thì tôi vẽ đẹp, nhưng
tôi sẽ làm gì với nó? Ngày ấy, tôi không thể nhìn ra bất cứ cơ hội nào cho
mình. Giả như tôi có thể ra nước ngoài, hẳn tôi sẽ có nhiều điều kiện hơn.
Nhưng ở nơi đây, hoàn – toàn – không – có. Tôi chưa tiếp xúc với cuộc đời,
nhưng tôi nhận ra sẽ chẳng ai trả công cho những bức vẽ tưởng tượng của tôi cả.
Dù vậy, tôi vẫn phản kháng lại bố mẹ theo cách riêng. Bố mẹ
ép tôi học thêm, tôi học lấy lệ; cấm tôi vẽ, tôi lén lút vẽ ở lớp học thêm. Có
lúc họ cấm tôi chơi điện tử, tôi bèn ăn cắp tiền – một hành động đáng xấu hổ.
Cho đến khi phát hiện ra tôi chôm chỉa, các cụ thất vọng vô cùng. Mẹ tôi thì
khóc lóc than vãn, còn bố chẳng nói câu nào. Bố chẳng đánh tôi như hồi cấp hai
nữa, nhưng đôi mắt ông cụ lộ rõ sự thất vọng, ông nói:
-Mày làm sao thế con? Mười bảy tuổi rồi, ít ỏi gì nữa? Sống
phải có trách nhiệm với gia đình chứ! Có mỗi việc học mà chẳng nên cơm nên cháo
gì cả!
Bố cho tôi hai lựa chọn: một là tiếp tục học, hai là biến khỏi
nhà cùng với thứ ước mơ vẽ vời vớ vẩn. Phải nói rằng cha tôi là người cứng rắn,
hoặc có con hoặc không cần đứa nào hết. Tôi đã định bỏ nhà đi thật, nhưng nghĩ
lại, tôi thấy nó chẳng ích gì. Bỏ nhà đi rồi ba ngày sau phải mò về vì không có
tiền, vì đói thì đi làm gì? Mà bỏ đi, tôi lấy đâu bút giấy để vẽ? Cuối cùng,
tôi đầu hàng trước sự cứng rắn của bố. Tôi học thêm trở lại và cố sức học. Học
không phải vì trách nhiệm hay danh dự của bố mẹ, tôi học chỉ vì muốn đỗ đại học.
Đỗ đại học không phải vì tôi thích ngành tài chính ngân hàng, mà bởi bố mẹ nói
rằng không đỗ đại học là cuộc đời bế mạc. Tôi gắng sức không phải vì niềm vui
truy cầu kiến thức mà vì sợ hãi viễn cảnh không công ăn việc làm do không có bằng
đại học.
Ngừng vẽ, tôi trở về hình dạng của một thằng học sinh điển
hình: học, ăn và ngủ – một cỗ máy không hơn không kém. Ngày nghỉ, tôi không dám
đụng đến bút vẽ, tôi sợ cơn thèm khát vẽ sẽ khiến mình tiếp tục con đường trốn
học. Những lúc như thế, tôi uất ức phát khóc, chỉ biết trốn trong rock và
metal. Tôi tự an ủi sẽ có ngày mình được vẽ, được thỏa sức thực hiện giấc mơ,
giống như bài hát “Another day” của ban nhạc Dream Theater vậy.
“You won’t find it here, look another way, you won’t find it
here, so try another day! – Nếu không thể vào hôm nay, hãy tìm con đường khác,
nếu không thể vào hôm nay, hãy thử vào một ngày khác!”.
Những thằng bạn của tôi cũng gặp