
u ấn của riêng mình. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi gật
gù:
-Ờ, cô nói nghe hay đấy! Để tôi vẽ thử!
-Thế chứ, vẽ xong rồi cho tớ xem nhé!
Kể từ ấy, tôi gần như bỏ việc sao chép hình tượng có sẵn,
thi thoảng lắm mới vẽ lại để kiểm tra độ khó tạo hình hoặc tìm ý tưởng mới. Người
ta nói “bạn là duy nhất, là một” – đúng, chẳng ai giống ai, nhưng người ta
không hề nói “muốn thành công, bạn phải đặc biệt”. Nhờ Châu, tôi may mắn tìm ra
chân lý ấy từ sớm. Những buổi đầu định hình phong cách riêng thực khó khăn; mỗi
lần đặt bút vẽ, những hình ảnh cũ lại hiện lên và điều khiển đôi tay của tôi. Một
lần nọ, tôi thiết kế một nhân vật chiến binh viễn tưởng và đưa cho Châu đánh
giá. Em ngắm nghía rất kỹ rồi nói:
-Vẫn giống mấy bức vẽ cũ lắm! Mà sao nhân vật viễn tưởng cứ
cầm súng hoài? Cầm cả súng lẫn kiếm không được à?
Ờ nhỉ? – Tôi tự nhủ. Thời đại viễn tưởng mà, ai cấm mình
không được xài cái nọ cái kia? Nghe lời Châu, tôi bắt đầu vẽ lại bức tranh. Cứ
thế, mỗi ngày tôi cố gắng từng chút một, sáng tạo hết mức có thể. Sau hai tháng,
khi nhìn tranh tôi vẽ, Châu nở nụ cười:
-Tiến bộ rồi đấy! Trông khác hẳn!
Lời khen của em làm tôi rất vui. Tôi tin rằng mình đang đi
đúng hướng trên con đường trở thành họa sĩ chuyên nghiệp. Tôi đã mơ như thế.
Tôi không phải đứa duy nhất muốn đi trên con đường của riêng mình. Rất nhiều những
con người thế hệ 90 đã mơ ước, thậm chí nhiều hoài bão hơn thế.
Lớp 11 nhanh chóng trôi về ngày bế giảng. Sau lễ bế giảng,
tôi và Châu nán lại trên chiếc ghế đá dưới cây phượng vĩ, hai đứa chúng tôi thấy
các anh chị cuối cấp trao nhau những dòng lưu bút, họ tạm biệt nhau và tiếp tục
bước vào chặng đường cam go khác: kỳ thi đại học. Trông đám lớp 12, lòng tôi
hơi lợn cợn bởi một năm nữa thôi, tôi cũng sẽ như họ. Tôi sẽ rời trường cấp ba
và bước theo con đường riêng. Châu có cảm xúc giống tôi, em nói:
-Tùng đã định vào trường nào chưa?
-Trường… (xin phép không nêu tên), ở đó họ dạy môn thiết kế
đồ họa. Hoặc không thì trường mỹ thuật. Một trong hai chỗ đó thôi! Thế còn cô?
-Tớ cũng muốn thi vào ngành mỹ thuật. Nhớ tớ bảo gì chứ? Tớ
muốn trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh!
-Vẽ hentai chứ gì? – Tôi cười khả ố.
Châu đấm tôi vài phát rồi nói nghiêm túc:
-Nếu sau này tớ trở thành mangaka (người sáng tác truyện
tranh), Tùng có mua truyện của tớ không?
Ánh mắt của Châu rực cháy niềm tin kiên định rằng cô bé sẽ
trở thành một mangaka thành công. Em có thực tài và không có gì phải nghi ngờ rằng
một ngày kia, em sẽ thành công sớm hơn tôi. Tôi gật đầu động viên em:
-Yên tâm, tôi sẽ mua! Lúc ấy đừng quên thằng này nhé! Nếu
tôi đang thất nghiệp mà cô cần trợ lý, tôi làm liền!
Em cười, hai bờ má ửng đỏ nhảy múa cùng nắng tháng năm. Sự
vô tư hồn nhiên của em tiếp thêm sức mạnh cho tôi, khiến tôi tin rằng con đường
mình đi là đúng.
Ba thằng bạn của tôi cũng có những ước mơ của riêng chúng
nó. Chiều hôm ấy, tôi và bọn nó đạp xe ra Hồ Tây hóng mát. Ở nơi ấy, chúng tôi
có thể phóng tầm mắt nhìn những dãy nhà bé tí ở bờ hồ bên kia, có thể ngắm những
người câu cá kiên nhẫn cả ngày trên cây cầu lắt lẻo dẫn ra hồ. Ngày đó, người
ta đã cải tạo xong con đường mới xung quanh hồ nên lũ trẻ con thường ra chơi và
hò hét ầm trời. Bốn thằng chúng tôi thì chơi trò chơi của riêng mình: lia đá
trên nước. Hồ Tây rộng lắm, rộng như cuộc đời, còn mỗi hòn đá chúng tôi lia ra
như ước mơ của mỗi đứa. Đứa nào cũng ném hết sức để xem hòn đá bay được bao xa,
để xem ước mơ đi được đến đâu giữa cuộc đời vô tận. Tôi vừa lia đá vừa hỏi:
-Chúng mày đã tính theo ngành nào chưa?
Thằng Sĩ phi đá. Đá đập khoảng bốn năm lần trên mặt nước rồi
chìm xuống. Nó nói:
-Tôi muốn theo ngành marketing. Chắc tôi sẽ thi vào mấy trường
kinh tế. Để xem lớp 12 thế nào đã, nhưng tôi chắc chắn theo ngành này.
Ông thần bảnh và chảnh này nói năng khá dứt khoát. Tới lượt
thằng Cuốc, nó chọn hòn đá tròn vo, lia xuống nước chưa đập được phát nào đã
chìm nghỉm. Nó trả lời bâng quơ:
-Tôi thế nào cũng được, miễn sao có bằng đại học. Cứ có bằng
đại học đã, việc làm gì tính sau!
Thằng Cuốc nói hơi lưỡng lự, tính nó ba phải, xưa nay chỉ
chúi mũi vào game nên cũng chẳng mơ ước gì to tát. Với nó, chỉ cần mỗi ngày được
chơi game là hạnh phúc. Tới lượt thằng Choác, thằng này chọn mảnh đá dẹt, lia một
cái, đá bay đập năm sáu lần trên nước. Nó cười:
-Ông già cứ bắt tao theo ngành kiểm toán của ổng. Nhưng tao
đếch thích! Tao muốn theo học công nghệ thông tin. Cái đó hợp với tao hơn!
-Cơ mà ông già không cho mày đăng ký ngành công nghệ thông
tin thì sao? – Tôi hỏi.
-Kệ mẹ! Ông già là ông già, tao là tao chứ!
Thằng Choác thuộc dạng đã nói là làm, họa trời mới cản nổi
nó. Tôi tin rằng nó sẽ đi theo con đường đã chọn mặc cho bố mẹ phản đối thế nào
chăng nữa.
Tới lượt tôi lia đá, ba thằng còn lại chẳng thèm hỏi tôi ước
mơ làm gì bởi chúng nó đã biết quá r