XtGem Forum catalog
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326732

Bình chọn: 9.00/10/673 lượt.

i đấy ra được!

-Thế làm thế nào?

-Đại khái là ông phải dẫn dắt câu chuyện, hiểu chửa? Mà tao hỏi thật,
mày chưa tán gái bao giờ à? Hả, chưa tán bao giờ thật á? Đan Mạch, tao
đếch ngờ mày đụt vậy đấy! Hậy! Thế này, trước tiên, mày phải dẫn dắt nó
vào câu chuyện. Đại khái là hôm nay học hành thế nào, hôm qua đi chơi
đâu, rồi cố mà lựa lời hỏi nó xem nó thích cái gì, abxyz, thế này thế
kia, thế lọ thế chai…

Tôi tán gái tệ thật, nhưng chưa ngu đến độ không áp dụng được lời dạy
bảo của thằng Xoạch. Hai hôm sau, tôi hẹn gặp Linh ở quán café, mồm
miệng thốt ra câu nào là phảng phất bóng dáng thằng Xoạch câu đó. Tôi
dẫn dắt em qua một đống chuyện trên trời dưới đất. Nào chuyện thời cấp
hai, chuyện thi đại học, những đứa bạn cũ giờ đang sống ở đâu (trừ
chuyện Đảng và nhà nước, rút kinh nghiệm rồi!). Thời quá khứ có một cái
hay là nó không rõ ràng, bởi vì không rõ ràng nên nó luôn là mới, và cái mới thì không bao giờ nhàm chán. Cuộc nói chuyện hôm ấy đã vui vẻ hơn
nhiều, khác hẳn không khí đều đều như những lần trước. Linh cười nhiều
hơn, vui hơn và cũng bộc lộ nhiều tâm sự hơn, trước tiên là chuyện học
hành. Việc học của Linh không thực sự suôn sẻ như vẻ bề ngoài. Em đỗ một trường kinh tế có tiếng ở Hà Nội, nhưng cũng là do cha mẹ định hướng,
không phải ngành học em thích. Trong số các môn, em ghét nhất môn kế
toán mặc dù điểm số môn này của em rất khá.

-Cái lão dạy kế toán ấy điệu lắm! – Linh kể – Lúc nào đến lớp cũng xịt
nước hoa, đi qua muốn tắc thở! Lão mới ba mươi thôi, mà lúc nào cũng
khoe cái kính Đô chề (Dolce)! Lão ấy nghiện kính Đô chề, hôm thay gọng
đỏ, hôm thay gọng xanh, cái nào cũng Đô chề hết!

-Ờ thì ông ấy thích là quyền của ông ấy chứ! – Tôi nói.

-Vấn đề là ông ấy điệu! – Linh cười – Ông ấy hay dỗi lắm! Học sinh không nghe bài là dỗi, thấy người ta phản ánh dạy chưa được cũng dỗi! Tuần
trước lớp tớ được phát tờ thăm dò ý kiến của sinh viên về thầy cô giáo
ấy mà, ổng bị phàn nàn nhiều lắm! Thế rồi hôm sau, ổng lên dạy mà mặt cứ hầm hầm, rồi bảo lớp này năm nay trượt môn kế toán hết! Lúc ổng nói
buồn cười lắm, môi cứ cong vút lên ý!

Qua lời kể của em, ông thầy nọ hiện lên một cách õng ẹo và ẻo lả. Tôi
chỉ biết gật gù cho qua chứ không dám bình luận thêm về ông ta. Tôi biết nhiều thằng muốn lấy lòng gái nên hùa vào câu chuyện của cô nàng. Nhưng tôi nghĩ Linh thiên về cảm tính nhiều hơn. Em ghét môn học nên ghét
luôn người dạy bộ môn đó âu cũng dễ hiểu.

Và hết chuyện học hành, tôi lại khiến Linh gợi mở ra những sở thích cá
nhân. Nghe em nói, tôi thấy em có cái gì đó thật trái ngược Em thú nhận
rằng rất thích món gà rán tẩm bột nhưng lại ghét những món nhiều dầu mỡ. Em ước có thể đi du lịch khắp nơi, một năm đi ít nhất ba lần nhưng lại
sợ tốn tiền. Tôi cũng phát hiện ra mỗi khi hào hứng chuyện gì đó, Linh
nói không ngừng nghỉ. Nói tẹt ga luôn! Thậm chí, em nói nhiều đến mức
khiến hai mắt tôi cứ díp lại. Tất nhiên đây không phải tật của riêng
Linh mà cô gái nào cũng vậy cả. Theo nghiên cứu của… Tùng Teo Tóp tôi,
nếu đụng đúng nọc, phụ nữ sẽ tuôn ra 2000 chữ/phút. Thật!

Nhưng có một chuyện mà tôi không bao giờ hỏi Linh, đó là những món quà
mà tôi tặng em hồi cấp ba. Nghĩ lại thời đó, tôi tự thấy mình giống
thằng hâm. Thằng Choác nói đúng, tặng quà kiều ấy cũng điên điên chẳng
khác gì ôm đàn đứng dưới nhà gái mà hát ông ổng (không bàn những thằng
hát hay như ca sĩ). Rõ ràng Linh chẳng biết gì về những bức tranh, nếu
biết, em đã nói, đã nói cho tôi nghe. Mà em không biết thì tôi cũng
không muốn kể ra. Con gái thời nay chẳng còn thích những chiêu trò sến
súa kiểu ấy nữa. Thôi cứ coi như là vụng dại thời trẻ vậy! – Tôi tự nhủ. Và suốt những năm tháng đại học, tôi không bao giờ hỏi em về những bức
tranh, dù chỉ một lần.

Quay lại vấn đề, dù những cuộc nói chuyện giữa tôi và Linh đã cởi mở hơn nhiều, nhưng chúng tôi vẫn chỉ là bạn bè. Có thể với Linh, em thấy mọi
chuyện vẫn bình thường. Còn với tôi, tất cả đang đi đến cái ngưỡng giới
hạn cuối cùng.

Yêu.

Yêu là gì?

Người đời đã quá lắm thi ca về yêu, đọc mỏi con mắt cũng chẳng biết nó
đích xác là con khỉ khô gì. Tôi cũng không muốn viết ra một lời bất hủ
nào đấy về tình yêu, tốn thời gian lắm!

Cuộc sống cứ tà tà trôi qua cho đến tháng mười hai. Càng gần cuối năm,
tôi cứ nhấp nhổm bồn chồn không yên. Nhấp nhổm vì tôi rất muốn rủ Linh
đi chơi dịp Noel, bồn chồn vì sợ em lại mắc mớ mấy đứa bạn như dịp Trung thu lần trước. Để chắc ăn, tôi tìm đến thằng Choác và thằng Xoạch xin ý kiến. Thằng Choác nói:

-Cứ rủ nó đi chơi, nhưng không được quỵ lụy nó! Phải tỏ ra là mày rủ nó
đi chơi cùng, chứ nếu nó không đi thì mày cũng chẳng chết, hiểu lời lãnh tụ chưa?

-Hậy! Bọn con gái là giống thân lừa ưa cử tạ! – Thằng Xoạch tiếp lời – Mày phũ nó thì nó mới thích mày!

-Nhưng mà không được thái độ lồi lõm! – Thằng Choác nói – Nói năng bình
thường thôi! Đan Mạch thằng thổ phỉ này, tao nghi mày lại tỏ bản chất
núi rừng lắm!
<