
rất rối loạn,còn
rất nhiều câu hỏi anh muốn biết câu trả lời.Cô gái là con bạn mẹ có phải Zami
không?Cô gái đó có phải bị mang tới trẻ mồ côi như hoàn cảnh của Zami không?Tại
sao Nayki nói bố mẹ ruột Zami nợ tiền bố mẹ anh mà mẹ anh lại nói họ đã hoàn
trả đầy đủ số tiền?Phải chăng còn người thứ hai đến nợ tiền mẹ với lí do muốn
đầu tư dự án mới?Và điều khiến anh áy náy nhất…vẫn là điều điên rồ do mẹ mình
làm ra,bàn bè lâm vào cảnh khó khăn không giúp thì thôi còn đi đòi nợ…Cũng may
họ chưa nghĩ quẩn mà tự tử chứ không…anh thực không còn mặt mũi nào gặp cô
nữa…Nhưng nếu muốn tìm lại họ thì chẳng khác nào mò kim đáy biển…Thật là gian
nan…
“Mẹ…vui lên nào…đừng nghĩ
ngợi nhiều nữa,sẽ mau già đấy…mà còn lại không muốn mẹ con biến thành bà lão
xấu xí đâu”_Tiron biết mình đã trách mẹ quá trớn liền đùa vui bà một chút lau
đi những giọt nước mắt đẹp như ngọc trai kia.
Silest không nói gì chỉ cười
nhẹ,đôi mắt còn ngấn lệ dời sang cửa kính bên cạnh,nhìn vườn hoa hồng voan làm
bằng vải voan đăm đăm,bà chậm rãi đặt câu hỏi:”Con có biết…tại sao mẹ lại có sở
thích kì quái vậy không?”.
Tiron không trả lời chỉ nhìn
theo bà lắc nhẹ đầu,hoa hồng voan ngoài cửa kính kia đẹp không sao tả xiết dịu
dàng mềm mại như một thiếu nữ mới lớn nhưng…không có mùi hương cũng không có sự
sống…
“Đó là…sở thích chung và
cũng là duy nhất của mẹ và người bạn gái tốt nhất ấy,mẹ và cô ấy cùng thích hoa
hồng voan và điểm mẹ và cô ấy thích nữa đương nhiên là hoa giả vì…hoa giả đẹp
và không bao giờ chết.Mẹ không trồng hoa thật không phải mẹ không thích mà mẹ
rất yêu hoa,mẹ không muốn nhìn từng bông chết đi.Mẹ muốn sự vĩnh cửu thà rằng
không ngửi thấy mùi thơm còn hơn nhìn nó chết đi”_Silest.
Tiron hơi ngỡ ngàng một
chút,những bông hoa đó đẹp nhưng không có sự sống chẳng khác nào ma nơ canh vì
thế anh rất chán ghét khi phải ngắm cái vườn hoa anh cho là giả tạo này.Anh
cũng nghĩ chắc đây chỉ là sở thích khác người của mẹ nhưng không nghĩ đối với
mẹ nó lại ý nghĩ đến như vậy…
Bệnh viện D.A.S
“Ngủ ở đây một đêm?”_Zami
bản tính lạnh lùng nhưng vẫn không kìm được sự KINH HOÀNG mà trợn tròn mắt nhắc
lại lời Lệ Hi,không nhầm đấy chứ…bắt cô một đêm ở cùng tên này…KHÔNG THỂ NÀO!
“Sao lớn tiếng vậy?Cháu phấn
khích đến vậy sao?”_Lệ Hi cười trêu cô.
Phấn khích quá ấy chứ…Zami
nghệt mặt ra…phải rồi!!!RẤT PHẤN KHÍCH.
Cô cứng họng không biết nói
gì hết nhìn Ken lại quay sang nhìn Lâm Nhất nhưng họ đương nhiên coi cô như
không khí…bất đắc dĩ hướng mắt sang nhìn Lệ Hi cô có gắng tìm lí do thoái
thác:”Bác à…nam nữ cùng một phòng một đêm…không tiện” cô gãi đầu cười hì hì,bộ
dạng chẳng khác nào ăn trộm khiến Ken phì cười…
“Có gì mà không tiện,cô có
bắt cháu phải leo lên giường ngủ cùng nó đâu.Hay cháu mong thế hả?”_Lệ Hi cười
mờ ám…
“Không không,đương nhiên là
không”_Zami vội vàng xua tay phủ nhận,ngồi cạnh thôi đã không ổn giờ mà nằm
cạnh thì…
“Nhưng mà cháu thực
sự…”_Zami đang nói dở từ túi quần bất ngờ truyền đến độ rung mãnh liệt cùng
những âm thanh bốc lửa vang lên,cô xấu hổ lôi điện thoại ra đã kinh hoàng còn
kinh hoàng hơn…
“Alo,bố ạ”_Zami nhỏ giọng.
“Không tao thì là ai,con mới
cái,mấy ngày không gặp lại mà giọng bố cũng không nhớ”_Trần Trịch ở đầu dây bên
kia bất mãn quát to.
Màng nhĩ Zami đã sớm không
chịu nổi tay theo bản năng dơ điện thoại ra xa một chút đủ nghe,mặt cô méo mó
thấy rõ,sau khi thấy đầu dây bên kia đã im hơi lặng tiếng cô mới mở
miệng:”Đương nhiên là giọng bố…có chết cũng phải nhớ mà đề phòng” càng về cuối
cô càng nhỏ giọng hơn như thể tự nói thầm với mình.
“Mày nói cái gì?”_Trần
Trịch.
“À không…không có gì…thế bố
gọi có việc gì”_Zami vội vàng phủ nhận thầm cười trong lòng không ngờ tai bố cô
cũng không quá thính như cô tưởng không thì đời cô coi như…túi ni lông vứt
xuống cống…
Ken cùng ông bà Triệu đương
nhiên nghe rõ không khỏi cười thành tiếng nhỏ,cái con bé này nhìn thế mà…
“Đêm nay ngủ lại bệnh viện
trông nom Ken cẩn thận,bố mày mà biết mày không làm cho ra hồn thì biết tay”_Trần
Trịch lớn tiếng đe dọa,với đứa con gái này phải dùng biệt pháp răn đe may ra
hiệu quả.
Zami đưa điện thoại cách xa
tai một chút nghe đến đây đầu óc choáng váng như búa bổ,trợn tròn mắt nhìn ông
bà Triệu còn đang tươi cười như hoa trước mặt.Không phải chứ!!!Đến tai bố nhanh
như vậy sao…rốt cuộc họ dùng loại phương tiện gì vậy…cô còn đang níu kéo từng
tia vọng chưa gì đã bị chặt đứt hết rồi…
“Sao không trả lời…rồi cuộc
mày có định làm không hay để bố đến bệnh viện”_Trần Trịch.
“Đến bệnh viện trông Ken ý
hả,ok luôn,đến đi con nhường”_Zami không nghĩ ngợi sảng khoái đáp.
“Tiên sư!Đến để lôi cổ mày
về dạy cho một bài học ý con”_Trần Trịch trợn mắt,cái đứa con gái này…muốn chọc
vào máu điên của ông mới vừa lòng hả?
“À…thôi thôi,bố già rồi
không nên đi lại nhiều,con trông con trông”_Zami nhếch nhẹ một bên mép,vẻ mặt
như đi đưa đám nhưng sau đó đôi mắt c