
rồi,nó rắc rối lắm con cũng đừng
đi nhiều với nó”_Trần Trịnh
Zami nheo nheo mắt khó hiểu,bố nói thế…là có
ý gì.Bỗng trong đầu lóe sáng ánh sao vàng như nhớ ra điều gì đó cô hỏi:”Công ty
còn chỗ không bố?”
Trần Trịnh nghe thế mắt sáng rực bắt lấy tay
con gái:”Con muốn vào làm phải không?Con muốn làm gì cũng được hết”
Đúng là chẳng mấy khi thấy con gái chăm chỉ
nói đúng hơn là cô đã học hành xong xuôi cả rồi mà vẫn lông nhông đi chơi không
chịu về tiếp quản công ty.Ông đã chờ câu này từ lâu lắm rồi không vui sao được
Cười hiền,gỡ tay bố ra nhẹ nhàng nói:”Tất
nhiên là không phải con rồi”
Ông Trần ỉu xìu,nhâm nhi tách trà:”Thế con
muốn đưa ai vào làm”
“Torron”_Zami vừa nói vừa che tay lên mặt
“Phụt” “Khụ khụ” Kim Huyệt giật mình lau chùi
mồm mép ông chồng mình mắng nhỏ:”Ông đấy!Chẳng cẩn thận gì cả”
Đúng như cô dự đoán thể nào sự tình cũng thế
này mà,cũng may đã lấy tay làm bia đỡ đạn chứ không thì cái mặt nhỏ nhắn của cô
sẽ hứng chịu 1 trận đại bão lớn
“Con
nói cái…gì”_Trần Trịnh mắt trợn ngược
“Torron,con trai của chủ tịch tập đoàn
KS”_Zami vừa nói vừa từ tốn rút tờ giấy ăn trong hộp ra lau bàn tay vừa hứng
chịu một trận bạo động kia
Thấy bố mình vẫn còn ngây người ngồi đó,còn
mẹ thì chỉ chăm chăm lau mồm mép cho ông nên cô tiếp lời:”Sao thế?Có vấn đề gì
sao?Cậu ấy không đủ khả năng sao?”
“Nhưng nó…”_Trần Trịnh ngập ngừng một lúc rồi
nói tiếp câu sau mà chẳng liên quan đến câu trước:”Con thực sự tin tưởng nó
sao?”
“Con tin anh ta,anh ta không có lá gan lớn để
làm những việc hãm hại công ty mình đâu.Gia đình anh ta đã thảm rồi chỉ là…con
muốn giúp đỡ thôi,cho anh ta 1 cơ hội để sửa lỗi lầm của những tháng ngày ăn
chơi lêu lổng không chịu học hành”_Zami vừa nói vừa nhấp ngụm trà
“Con mà cũng biết nghĩ cho người ta hay
sao?Đây có phải là phong cách của con không?Hay là…”_ giọng Trần Trịnh ngày
càng mờ ám nhìn con gái mình
Zami chẳng hề quan tâm đến lời nói đùa của bố
mẹ mà đứng thẳng dậy hô lớn:”Hồng Mận tiễn khách”
Ông bà Trần đang nhâm nhi tách trà thì giật
cả mình
“Cái con bé này,ta còn chưa uống xong trà
mà”_Trần Trịnh trợn mắt nhìn con gái
“Vậy bố mẹ cứ uống đến khi đã thì về
nhé”_Zami phũ phàng không thèm quay đầu lại
Đi đến bước thứ 4 cô bỗng quay người lại nhìn
chằm chằm vào đôi mắt thâm quầng vì làm việc đêm của bố:”Bố đấy!!!Đừng cố thức
khuya làm việc quá sức.Không đổ bệnh là con không có thời gian rảnh để vào viện
chăm bố đâu” Nói rồi cô quay lưng bước lên tầng
Ông bà Trần thì bật cười khe khẽ tự nói
chuyện với nhau
“Cái con bé này,có đứa con nào quan tâm bố mẹ
kiểu đấy không chứ.Cứ nói toẹt ra là xong lại còn úp úp mở mở”_Trần Trịnh
Kim Huyệt bịt miệng cười nhỏ:”Ông thừa biết
nó không thích thế mà”
Trần Trịnh thở dài một hơi:”Chả biết như thế
này lớn lên có làm được trò chống gì không đây,học xong xuôi mà vẫn lông nha
lông nhông đi chơi.Cũng may vợ chồng mình còn khỏe mạnh chán,bà nhỉ?”
“Ông thì khỏe mạnh để ra ngoài đi chơi với
mấy cô thứ kí chứ khỏe mạnh để làm gi”_Kim Huyệt bĩu môi quay mặt sang phía
khác làm bộ giận dỗi
Trần Trịnh giật mình tiến lại ngồi sát cạnh
bà vợ:”Bà ăn nói linh tinh gì đấy,hôm đấy chỉ là cô thư kí vào đưa tôi tập hồ
sơ chứ có làm gì đâu”
“Thế sao tôi đứng chờ ở ngoài tận 15 phút mới
thấy người ta đi ra,đưa hồ sơ mất tận 15 phút à”_Nghĩ lại chuyện đó là máu điên
của Kim Huyệt bỗng bừng cháy
“Có việc nhờ cô ấy làm hộ thôi mà,bà đúng là
lúc nào cũng…”_Trần Trịnh chưa nói xong vợ đã chu chu cái miệng nhỏ nhắn lên
hét vào lỗ tai ông:”Tôi làm sao,tôi làm sao…”
“Không sao,bà không sao cả.Bà là xinh nhất
đẹp nhất giỏi nhất mai tôi sẽ mời bà đi ăn coi như tạ tội được chưa?”_Trần
Trịnh tâng bốc làm giảm lượng lửa trong người bà vợ của mình đi khá nhiều
Kim Huyệt nhoẻn miệng cười:”Là ông nói đấy
nhé,mà lần sau ít tiếp xúc với phụ nữ đi.Không là tôi cho ông ngồi nhà luôn
khỏi đi đâu”
“Rồi rồi…bà yên tâm”_Trần Trịnh giơ 2 tay lên
trong vô cùng trẻ con rồi đấm nhè nhẹ cái vai của bà vợ thủ thỉ bên tai:”Đi làm
mỏi vai lắm phải không?”
“Ừ hứ”_Kim Huyệt tươi cười như hoa
“E hèm…”_1 tiếng ho khan làm cả 2 giật
mình,ngồi nghiêm chỉnh vào đúng chỗ của mình
Ngước mắt lên cô con gái với dáng người nhỏ
nhắn toát ra khí thế lạnh lùng bức người,giọng ông Trần tự dưng có chút run
run:”Bố…đa…ng…đấm lưng cho…mẹ c…on”
Vội khua tay lấy chiếc điện thoại nằm chỏng
chơ trên ghế cô quay mặt bước đi mà không quên câu nói cuối:”Thì cứ đấm tiếp
đi.Ai nói gì đâu”
Dợi khi con gái đã lên cầu thang Kim Huyệt đỏ
mặt đánh nhẹ vào tay chồng mình:”Ngượng quá”
“Có gì mà phải ngượng chứ”_Trần Trịnh hắng
giọng nói to
“Vậy sao?Ông có biết vừa nãy ông ăn nói hơi
bị lắp ba lắp bắp không,thế mà bảo không ngượng”_Kim Huyệt ấn nhẹ đầu ông chồng
mình
“Rồi rồi,cứ cho là thế đi.Thôi,đi về đi