
được những gì mình vừa nghe
Bà Kiều lại cười đê tiên “Haha… nếu cô không có thì cứ nói con trai ta đưa, công việc của nó dạo này cũng không tồi đâu nhỉ ?”
“Bà… bà đừng hòng gặp được Vũ, tôi sẽ không cho bà toại nguyện đâu !”
“Đừng tưởng ta không biết nó đang làm ở đâu, nếu cần ta có thể đến công
ty của nó bất cứ lúc nào !” bà Kiều vẫn không hề thay đổi sắc mặt, trong khi mặt Vi thì đã trở nên tái nhợt
“Tóm lại cô cứ chuyển lời ta đến nó” Nói rồi bà ta quay lưng bước ra cửa
“Khoan đã ! Tôi sẽ đưa bà đủ số tiền bà cần. Nhưng hi vọng bà sẽ không
xuất hiện trước mặt Vũ một lần nào nữa” Vi nói một cách dứt khoát...
Như vậy là đã đạt được ý định, bà ta quay lại, nở nụ cười sắc như dao
“Được ! Ta cho cô 3 ngày để chuẩn bị, hi vọng cô không làm ta thất
vọng.”
Căn nhà đã được trả lại sự yên lặng, chỉ còn một mình Vi ngồi đó thẫn thờ
500 triệu… mình kiếm đâu ra số tiền lớn thế ? Rốt cuộc mình phải làm sao đây ?
--------------------------------
“Alo… Nhật Vi ! Số tiền cậu cần tớ đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi đấy !”
“Ừm cám ơn Nhất Huy nhiều nha ! May mà có cậu giúp, nếu không tớ cũng
chẳng biết phải làm sao ! À mà… cậu đừng nói cho Thiên Vũ biết chuyện
này nhé !”
“Sao ? Sao lại không cho cậu ấy biết ? Mà cậu cần số tiền lớn như thế
làm gì vậy ? Cậu làm tớ lo lắng đấy !” giọng Nhất Huy trở nên sốt ruột ở đầu dây bên kia
“Chuyện dài dòng lắm… khi nào gặp tớ sẽ kể cậu nghe… Tóm lại là cậu đừng cho Vũ biết nha !”
“Được rồi ! Mà cậu đừng làm gì nguy hiểm đấy nhé, còn số tiền đó cứ từ
từ trả tớ cũng được” Huy biết bây giờ mà có dồn ép Vi thì cô cũng chẳng
chịu nói rõ ràng, với lại nói qua điện thoại cũng không tiện nên đợi khi gặp trực tiếp hỏi luôn vậy...
“Ừm… tớ biết rồi. Cám ơn cậu ! Hẹn khi nào rảnh mình nói chuyện sau nhé ! Tạm biệt !”
“Ok ! Tạm biệt !”
Đặt máy xuống, Vi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tìm ra
được cách giải quyết. Trong tình huống cấp bách như thế này, ngoài Vũ
ra, Vi chỉ còn có thể tìm đến Nhất Huy nhờ giúp đỡ… Một chuyên gia tâm
lý có tiếng như cậu ấy thì số tiền này có lẽ không là gì… Tuy nhiên cũng không thể vì thế mà có thể dựa dẫm, Vi nhất định phải cố gắng làm việc
để trả lại số tiền đã mượn cho cậu ấy trong thời gian sớm nhất mới được…
--------------------------------
“Này Vũ ! Ở đây !”
“Sao tự nhiên có nhã hứng rủ tớ đi uống rượu thế ?” Vũ bước đến ngồi cạnh Nhất Huy tại quầy bar
“Ờ thì… tại tớ đang muốn uống rượu mà không muốn uống một mình nên rủ
cậu, vậy thôi !” Thật ra là Nhất Huy muốn thăm dò xem đã có chuyện gì
xảy ra giữa Vi và Vũ thì đúng hơn…
“Vậy thì vinh hạnh cho tớ quá nhỉ ? Hôm nay được uống rượu với chuyên
gia tâm lý” câu nói và vẻ mặt của Vũ quả thật không khớp nhau chút nào,
ít ra cũng tỏ ra hào hứng chút xíu chứ
“Cái thằng…” Nhất Huy bật cười vì câu nói của Vũ “À mà… dạo này cậu và Nhật Vi sao rồi ? Vẫn tốt chứ ?”
“Này… đang trù xui đấy à ? Tớ và Vi thì có gì mà không tốt. Vẫn bình thường”
“Thì… hỏi thăm bạn bè chút thôi mà. Làm gì nóng thế !”
“Mà đúng là dạo này cô ấy cũng hơi khác khác…” Thiên Vũ gãi cằm suy nghĩ
“Sao thế ?”
“Thì… ngày càng bám tớ dữ hơn, cứ y như trẻ con ấy. Lúc nãy khi nói đi
với cậu, cô ấy còn đòi đi theo nữa đấy. Nhưng cô ấy đang mang thai,
không thích hợp tới những chỗ như thế này nên tớ mới không cho theo !”
“Èo… Thích chết đi được mà còn bày đặt ra vẻ” Nhất Huy nhìn Thiên Vũ cười ám muội
“Ờ thì… tớ có nói là không thích đâu… À mà dạo này cậu sao rồi ? Có tìm được cô nàng nào vừa ý chưa ?”
“Nói chung cũng có… nhưng mà không được thuận lợi cho lắm” Ra vẻ thiểu
não, nghĩ đến trận cãi vã hôm trước với bạn gái, Nhất Huy nhăn mặt “Cô
ấy nói tớ là người vô tâm, chẳng để ý gì đến cô ấy cả”
“Sao lại nói thế ? Cậu bỏ mặc bạn gái cả tuần lễ à ?”
“Nếu thế thì tớ đâu có tức, còn đằng này… dù rất bận nhưng tớ vẫn luôn
dành thời gian cuối tuần cho cô ấy. Thế mà chỉ có mỗi việc tớ không biết cô ấy thích màu gì thôi mà đã làm lớn chuyện rồi. Cậu thấy có tức không chứ ? Cô ấy không nói thì làm sao tớ biết được ?”
“Có nhiều chuyện không cần nói mà cần phải quan sát mới biết chàng trai
trẻ à !” Vũ ra vẻ ta đây dày dạng kinh nghiệm đang giáo huấn đàn em
khiến Nhất Huy có chút bực mình
“Vậy cậu có chắc là mọi chuyện liên quan đến Vi cậu đều biết rõ cả thông qua quan sát không ?”
“Đương nhiên là chắc chắn rồi, cô ấy làm gì, đi đâu tớ còn biết. Huống hồ chi là sở thích của cô ấy !” Vũ khẳng định chắc nịch
“Cậu tự tin quá nhỉ ? Vậy chuyện cô ấy mượn…” Nói tới đây Nhất Huy biết
mình đã hố nên đột nhiên im bặt… nhưng đã quá muộn… đối với những chuyện liên quan đến Vi thì Vũ vô cùng nhạy cảm nên không thể có chuyện Vũ
không để ý câu nói vừa rồi được
“Cậu nói Vi mượn cái gì ? Sao tự nhiên đang nói mà nửa chừng rồi khựng lạ