Snack's 1967
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210320

Bình chọn: 9.00/10/1032 lượt.

ình. Xuất
phát điểm của Hướng Viễn là vì Giang Nguyên nhưng cô thường làm việc quá cay độc tàn nhẫn, chỉ trọng kết quả mà không từ thủ đoạn. Đó là điểm
khác nhau lớn nhất giữa anh và cô, có lẽ đó cũng là căn nguyên của những mâu thuẫn. Anh không thể nói với cô rằng, Trần Hữu Hoà tự làm tự chịu,
không liên quan đến chúng ta.

Diệp Khiên Trạch đã do dự như thế
mãi, suốt một thời gian dài cũng không biết làm sao cho phải. Ngày qua
ngày, sự khó chịu bức bối trong lòng càng tăng. Anh nhớ nhung sự dịu
dàng khi buổi tối Hướng Viễn về trễ, nằm lặng lẽ bên cạnh, dựa vào lưng
anh, nhớ lúc mình nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai cô, cô nheo mắt, tinh nghịch
như một con cáo đang mỉm cười.

Hướng Viễn tuy lạnh lùng với mọi người, nhưng bên cạnh anh hơi ấm đó lại là chân thực.

Hôm khai trương khu nghỉ mát, Diệp Khiên Trạch quyết định sẽ thoả hiệp với
Hướng Viễn, anh không muốn làm căng với cô nữa. Tuy sự thoả hiệp của anh không phải vì đã thay đổi tư tưởng mà vì nguyên tắc không quan trọng
bằng người ấy.

Nhưng đêm đó, Hướng Viễn tỏ ra rất kỳ quặc, sau
khi vào nhà vệ sinh đã biến mất một lúc lâu. Diệp Khiên Trạch cứ lo
Hướng Viễn xảy ra chuyện nhưng cô không có ở đó, Đằng Vân cũng bỏ đi từ
lâu, anh phải đón tiếp khách khứa, lại không có phép phân thân nên đành
bảo Diệp Quân đi xem thế nào. Khó khăn lắm cô mới quay lại, nói rằng vòi nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, suýt nữa làm ướt hết cả người, lại lo
mình sẽ bị cảm lạnh nên chỉ tiếp đón khách khứa qua loa, tiễn vài người
khách quan trọng ra về rồi cô cũng rời khỏi đó.

Đêm ấy, Diệp
Khiên Trạch muốn thay đổi tư thế ngủ quay lưng vào nhau của hai vợ chồng dạo gần đây, chủ động vòng ôm lấy Hướng Viễn từ phía sau nhưng cô lại
cứng đờ người rồi quay đầu lại, tay giữ cổ áo ngủ và nói: “Xin lỗi, em
hơi mệt.”

Đối với sự mệt mỏi của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạch
không thể nói gì hơn. Sau khi khu nghỉ mát mở cửa, cô vừa phải kiêm
nhiệm quản lý Giang Nguyên, lại không thể giao khu nghỉ mát cho người
khác khi mọi việc chỉ mới bắt đầu, vừa phải đi công tác liên tục nên bận đến nỗi thỉnh thoảng cũng phải ở lại khu nghỉ mát. Diệp Khiên Trạch
cũng nghe nói đến lời đồn đại về xu hướng tình dục của Đằng Vân nên cũng chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thực trong hôn nhân của Hướng Viễn, chỉ
là sự bận rộn của cô khiến ý muốn làm hoà của anh tan thành mây khói.

Chuyện của Trần Hữu Hoà cuối cùng cũng đã khép lại khi người con trai thứ của
ông được đưa vào Giang Nguyên làm nhân viên hợp đồng với tính chất chăm
sóc và đãi ngộ. Diệp Khiên Trạch cũng nghe nói, con trai lớn của họ
không hiểu vì phạm tội gì mà bị vào tù, người con trai thứ tuy không có
kinh nghiệm làm công nhân xây dựng như anh mình nhưng điều bất ngờ là,
Hướng Viễn chỉ kiên quyết không phá lệ về vấn đề thân phận của anh ta,
còn những cái khác thì cô không hề tỏ ra phản đối. Cũng xem như Diệp
Khiên Trạch và Hướng Viễn mỗi người tự nhường nhau một bước.

Theo thông lệ, cứ đến cuối năm công ty Giang Nguyên lại tổ chức cho
các nhân viên quản lý cấp trung ở khu văn phòng sản xuất đi nghỉ mát vài ngày sau khi đã vất vả hàng tháng trời cho công ty. Khu nghỉ mát suối
nước nóng đã mở, có đạo lý nào mà phù sa lại chảy vào ruộng người khác
nên kỳ nghỉ lần này đã sắp đặt, tiến hành ngay trong khu nghỉ mát, thời
gian được chọn vào ngày thứ Sáu, sau cuộc họp tất cả mọi người sẽ nghỉ
cuối tuần ở đây. Địa bàn của mình nên tất nhiên việc ăn uống vui chơi
đều được phục vụ chu đáo, những nhân viên quản lý của các phòng ban cũng đã bận rộn suốt năm, bây giờ có cơ hội thả lòng mình, lại là ở nơi mà
Giang Nguyên mở ra không lâu nên mọi người vừa thấy mới lạ lại vừa hiếu
kỳ. Ai cũng có thú vui riêng của mình, người đánh bóng, người đánh bài,
tất nhiên cũng có người hát karaoke, tắm hơi… rất vui vẻ.

Hướng
Viễn và phó tổng Lý rời hội nghị sau cùng, hai người vừa đi vừa nói đến
kỳ hạn đợt giao hàng của xưởng. Phó tổng Lý là người biết điều nên khi
nhìn thấy bóng Diệp Khiên Trạch bên hồ câu cá ngoài kia, ông đã cười
cười rồi tìm một lý do để đi vòng sang hướng khác.

Diệp Khiên
Trạch nghe thấy tiếng họ nói chuyện, sau khi móc mồi câu xong, anh quay
lại, phủi tay rồi cười hỏi Hướng Viễn: “Xong rồi à?”

“Vâng! Bọn
cá được ăn no rồi mà vẫn cắn câu à? Đúng rồi, Đằng Vân chuẩn bị cho anh
một bộ dụng cụ câu cá, đang đặt ở phòng em thường ở. Lát nữa em sẽ bảo
phục vụ mang đến cho anh”, Hướng Viễn nói.

Diệp Khiên Trạch không thích đánh bài, cũng không thích tụ tập ồn ào, điều này cô biết, sở
thích duy nhất của anh chính là cầm cần câu cá.

“Không câu nữa, Hướng Viễn, mọi người đã thoải mái rồi, em cũng phải nghỉ ngơi đi chứ”. Diệp Khiên Trạch nói.

Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch cùng nhìn về phía Đằng Vân và vài đồng nghiệp
đang chạy rất nhiệt tình trên sân tennis. Hướng Viễn ngồi xuống lan can
bên bờ hồ, ngước lên nhìn mặt trời mùa đông, nheo mắt lại nói: “Em đang
rảnh mà. Sao thế?”

Diệp Khiên Trạch nói: “Thời gian trước anh
quên chưa nói với em một việc