Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210221

Bình chọn: 7.00/10/1022 lượt.

i
người thoải mái, đồng thời còn vui vẻ lấy ra ít tiền để thưởng cho cuộc
thi hằng năm. Đó là hoạt động tập thể ít tiêu tốn tiền bạc nhất, sao lại không vui vẻ chứ? Có điều, cũng như lúc đầu cô học cờ vây là để tạo
quan hệ với Trương Thiên Nhiên của Lập Hằng, cô học poker để thay đổi
hình thức giao lưu với nhân viên cấp dưới. Cô cũng thông thạo kiểu chơi
“thăng cấp” mà “giáo sư” của cô chính là Diệp Khiên Trạch. Từ thời niên
thiếu, anh đã nhìn người lớn chơi rồi học theo, đến nay thì hoàn toàn
tinh thông “cờ bạc”.

Hướng Viễn học rất nhanh, từ lúc bắt đầu đến lúc ra nghề chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, sát phạt với mọi người
vài lần là kỹ thuật cũng tăng lên. Người ta nói đấy là bẩm sinh đã giỏi
nhưng Hướng Viễn chỉ hứ mũi vì thực ra tất cả các trò chơi cũng như mọi
việc đều có quy tắc của nó. Bạn nghiêm túc chơi thì có cái gì không biết chứ? “Thăng cấp” của Giang Nguyên thường có bốn người chơi bốn bộ bài
poker, mỗi bộ năm mươi tư lá, tổng cộng là hai trăm mười sáu lá, những
người chơi không giỏi đa phần chỉ là chơi qua loa, không nhớ rõ bài.
Trước nay, cô làm việc vốn nghiêm túc, lúc vui chơi cũng vậy, ai đã từng ra lá nào, bài nào trong tay người nào, hiệu suất đạt được sau mỗi lá
bài đánh ra là bao nhiêu, cô ngầm tính rất chính xác nên có hơn nửa phần thắng lợi. Có điều chính vì nguyên nhân này mà Diệp Khiên Trạch không
thích đánh chung với cô, cứ cười bảo đánh bài với Hướng Viễn rất mệt,
chẳng những không đạt được mục đích giải trí mà ngược lại còn khiến mình gánh thêm trách nhiệm, vì anh không chịu nổi cách cả tháng sau mà Hướng Viễn vẫn còn phân tích cho anh đâu ra đó rằng, lá bài đếm ngược thứ mấy anh đã phạm sai lầm, thậm chí còn liệt kê trên giấy hơn mười lá còn lại trên tay bốn người vào lúc đó, rất tỉ mỉ cặn kẽ. Diệp Khiên Trạch tuy
chin nhưng lúc ra bài quá tuỳ hứng, đó cũng chính là nguyên nhân anh
không thể nào đạt đến trình độ cao nhất.

Diệp Khiên Trạch nói:
“Đó chính là điểm khác nhau giữa anh và em. Anh chỉ muốn vui, không muốn tốt nhất, nếu không sẽ mất đi cảm giác kỳ diệu đó”. Nếu đã không giống
nhau thì tự khắc sẽ không vui chơi cùng nhau nên sau khi Hướng Viễn biết cách chơi, hai vợ chồng họ rất hiếm khi cùng đánh bài. Chiều nay, Diệp
Khiên Trạch có ý bù đắp khoảng thời gian lạnh nhạt và căng thẳng giữa
hai người nên chỉ muốn tìm cơ hội để hai người cùng ngồi xuống với nhau
mà thôi. Phó tổng Lý tinh ý biết rõ nên cũng giúp cho anh toại nguyện.

Thế là, vợ chồng Diệp Khiên Trạch, phó tổng Lý, thêm trưởng phòng của bộ
phận sản xuất, bốn người ngồi xoa bài. Diệp Khiên Trạch và phó tổng Lý
hợp sức, Hướng Viễn và trưởng phòng kia chơi cùng nhau. Nói là bài phẩm
như nhãn phẩm, Hướng Viễn cảm nhận sâu sắc rằng: phong cách chơi bài của Diệp Khiên Trạch vẫn nhàn nhạt như cũ, Phó tổng Lý lại đánh rất có
phương pháp, nhưng lại quá thận trọng, còn bạn chơi của Hướng Viễn ra
bài rất sáng suốt nhưng cô nhìn ra mỗi lá bài của anh ta đều có ý thuận
theo mình, trên tay còn rất nhiều lá chưa ra, cũng gác lại để phối hợp
với Hướng Viễn, đó cũng là một kỳ phùng địch thủ.

Hướng Viễn lần
này đánh rất suôn sẻ, liên tục dẫn đầu, thắng lợi đã trong tầm tay nhưng Diệp Khiên Trạch và Phó tổng Lý đột nhiên tung ra những lá bài rất khó
chịu, lại thêm phối hợp khá ăn ý nên chẳng những gỡ hoà được thế cuộc mà còn ẩn giấu cả cơ hội thắng lợi. Hướng Viễn thầm biết là không ổn nhưng bất lực là bài không như người, rất khó kiểm soát trên tay. Cô thầm
tính toán cục diện có thể xảy ra với những lá bài cuối cùng, biết là
mình đã thua nhưng vẫn đang nghĩ xem cố gắng làm sao để giảm thiểu tổn
thất. Cô bỗng nhìn thoáng qua Diệp Khiên Trạch ngồi bên trái mình, kêu
lên kinh ngạc: “Diệp Khiên Trach, sao anh thiếu một lá bài?”.

“Có không?”, Diệp Khiên Trạch hơi ngạc nhiên nhìn số bài còn lại trên tay
ba người, khẽ cười thành tiếng: “Ồ, đúng là thiếu mất một lá bài. Lần
này “lao động cải tạo” rồi, bài tốt mấy cũng vô ích, anh cũng chẳng biết đánh ra thêm một lá từ lúc nào nữa”.

“Anh đấy, em đã nói anh
không chuyên tâm mà.” Cục diện thay đổi, Hướng Viễn nhẹ nhõm trong bụng
nhưng vẫn trách móc nửa đùa nửa thật. Thắng bài thế này khiến cô cứ có
cảm giác tẻ nhạt.

Anh trưởng phòng lần đầu đánh bài với các lãnh
đạo cấp cao thấy thế bèn hoà hoãn: “Không sao, không sao, đánh bài mà,
chỉ để giết thời gian thôi. Không phân thắng thua, không phân thắng
thua”.

Hướng Viễn đặt bài xuống, cười: “Cũng không thể nói thế được, không phân thắng thua thì ngồi nãy giờ để làm gì?”.

Anh chàng trưởng phòng thấy cô cười cũng không biết được trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng cũng có phần lo ngại mình đã nói sai lên lén nhìn Diệp
Khiên Trạch một cái. Diệp Khiên Trạch cũng bỏ bài xuống, cười nói: “Thua rồi, thua rồi. Đi, Hướng Viễn, chẳng phải bảo chiều nay Giang Nguyên và nhân viên bên khu nghỉ mát có cuộc thi đấu bóng rổ sao? Cũng sắp đến
rồi, chúng ta đi xem thôi”.




Cô luôn nghĩ rằng, khi Diệp Quân gặp được người con gái cậu yêu thì cô mới xem như thoát được một