Old school Swatch Watches
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210315

Bình chọn: 7.00/10/1031 lượt.

, là đêm khu nghỉ mát khai trương, em không được khoẻ nên một mình anh đã đến chào Mạc Kiến Quốc. Bác ấy và bố
trước kia cũng là bạn cũ, là trưởng bối của anh. Bác ấy cũng không còn
hằn học với nhà ta nữa, bác bảo, Mạc Hằng gần đây vừa về nước, lại vào
viện chữa trị thêm một thời gian mà cũng chỉ có thể hồi phục đến mức đó, tuy không thể bằng người bình thường nhưng chí ít cũng có thể tự lo cho mình. Có tiếp tục chữa trị cũng chẳng ý nghĩa gì, chi bằng tìm con
đường sống tốt một chút sau này cho Mạc Hằng, Mạc Kiến Quốc còn nhắc đến hôn sự của Mạc Hằng, bảo bác đã già rồi, chỉ việc này là không an
lòng.”

Thần thái khi phơi nắng của Hướng Viễn cũng có chút thay đổi, cô nghiêng mặt nắng nghe Diệp Khiên Trạch nói.

“Nói xong chuyện này, không biết vô tình hay cố ý mà bác hỏi đến Diệp Linh.
Bác ấy nói hôm đó hình như có nhìn thấy Diệp Linh trong yến tiệc, cô gái bé nhỏ đã lớn rồi, trước kia vẫn nghe bố bảo Diệp Linh không được khoẻ, bây giờ thấy có vẻ rất ổn. Còn nói chuyện trước kia đã qua rồi, Mạc
Hằng chẳng còn nhớ chút gì chuyện Diệp Linh đẩy cậu ấy ngã từ thang
xuống, chỉ nhớ cảnh vui đùa với Diệp Linh hồi bé, cứ mãi không quên
được…”

“Anh sợ ý của bác ấy là muốn để Mạc Hằng và Diệp Linh…”

Hướng Viễn vẫn chưa nói hết, Diệp Khiên Trạch đã tiếp lời với vẻ lo lắng:
“Phải, sao anh yên tâm được, Hướng Viễn, không thể làm thế được. Dù A
Linh có lỗi với Mạc Hằng nhưng cũng không thể gả cho cậu ấy được vì Mạc
Hằng dù gì cũng là một thằng ngốc… Anh thực sự sợ Mạc Kiến Quốc sẽ nói
thẳng chuyện đó ra nên đã vội vàng kết thúc câu chuyện”.

Hướng
Viễn dùng ngón chân đùa đám cá đang nổi trên mặt nước, nói: “Anh sợ gì?
Cho dù có yêu cầu thật thì bác ấy cũng không phải là Ngọc hoàng Thượng
đế, bảo kết hôn là kết hôn được”.

“Chuyện này anh biết nhưng nhớ
đến nguyên nhân Mạc Hằng bị thương thì trong lòng vẫn thấy khổ tâm.
Trong chuyện này thì nhà chúng ta vẫn có lỗi trước.”

“Vậy thì gả
Diệp Linh cho cậu ta à?”, Hướng Viễn rút ngón chân vẫn chưa ướt nước của mình về rồi nhìn Diệp Khiên Trạch đang tỏ vẻ đau khổ, nhún nhún vai nói tiếp: “Vậy thì thôi. Nếu anh đã chắc chắn là không thể thì Mạc Kiến
Quốc muốn nghĩ gì thì tuỳ ông ta. Ai mà không có chút suy tư cá nhân
chứ? Anh toàn lo chuyện thiên hạ, xem trọng thị phi, mềm lòng, lại thêm
nghe nhắc đến việc liên quan em gái yêu quý của mình thì càng rối hơn”.

Cô nói khẽ đến nỗi Diệp Khiên Trạch không thể xác định được sự cô đơn lúc
cô cúi đầu xuống có phải là ảo giác của mình không. Anh cúi đầu bảo:
“Hướng Viễn, cô ấy vẫn là em gái anh”.

Hướng Viễn mỉm môi cười cười: “Anh đấy, càng quan tâm lại càng rối thêm”.

Diệp Khiên Trạch gật đầu, chắc cũng ý thức được sự ưu phiền của mình là thừa thãi. Một lúc sau, anh mới cười khổ nói thêm: “Anh là vậy đấy… càng là
người quan trọng, anh càng không biết phải làm sao mới ổn, giống như bấy lâu nay, anh cứ loay hoay không biết làm sao để em không giận nữa”.

“Em có giận à?”, Hướng Viễn nửa cười nửa không nhìn Diệp Khiên Trạch.

“Chứ lại không à?”

Hai người một đứng một ngồi bên bờ ngắm cá chép vàng bơi lội trong nước.
Tâm trạng đã khá hơn, Hướng Viễn bắt đầu mở một túi đồ ăn cho cá ném
xuống nước. Đám cá chen chúc vào nhau hòng giành cho được miếng ăn.
Chẳng trách Khiên Trạch thường nói, câu được cá không phải do lưỡi câu
mà là do dục vọng của cá. Chúng đã chờ đợi quá lâu nên dù biết rõ là
lưỡi câu vẫn há mồm đớp lấy.

Không chờ đợi gì mới là an toàn, Hướng Viễn nghĩ như vậy, nhưng không chờ đợi gì thì sống thế nào?

Buổi chiều, các trưởng phòng, phó phòng ở khu nghỉ mát đều không có việc
làm, Hướng Viễn cũng bị phó tổng Lý gọi đến chơi poker. Văn hoá poker
của Giang Nguyên được gọi là “nguyên viễn lưu trường”. Khi còn tại vị,
Diệp Bỉnh Lâm rất mê mẩn với “thăng cấp” nhưng bây giờ khi không còn
phải lo mọi chuyện nữa thì đừng nói không còn tìm ai để chơi poker cùng, mà đến cờ ông cũng chẳng buồn đánh, nhưng văn hoá poker vẫn luôn được
duy trì ở Giang Nguyên. Cho dù là nhân viên quản lý hay công nhân, ngoài lúc làm việc, bốn người một bàn là bắt đầu chơi rất hào hứng, mà theo
lệ cũ thì năm nào công ty cũng tổ chức cuộc thi poker “thăng cấp”.

Hướng Viễn không hào hứng lắm với những trò cờ bạc. Theo lời Hướng Dao nói,
trước đây Hướng Viễn chẳng hào hứng với bất kỳ hoạt động giải trí nào,
ngoài công việc ra, trò tiêu khiển duy nhất khiến cô thấy vui vẻ chính
là đếm tiền buổi tối. Hướng Viễn tuy nghe rõ vẻ mỉa mai châm chọc trong
câu nói đó của Hướng Dao nhưng cô vẫn thừa nhận em gái mình nói cũng có
vài phần chính xác. Đối với cô, dù là cờ vây, cờ tướng, poker hay mạt
chược đều là trò mưa tính hại nhau ở một hình thức khác mà thôi, vừa
lãng phí thời gian lại chẳng bổ ích gì. Làm sao bì được sự tĩnh lặng và
hài lòng trong tâm hồn khi đếm tiền vào mỗi tối?

Đối với hoạt
động poker trong Giang Nguyên, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc
thường nhật thì tuy không mấy hứng thú nhưng Hướng Viễn cũng để mặc mọ