Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329463

Bình chọn: 9.00/10/946 lượt.

n Trạch bải hoải ngồi xuống mép giường, áp mặt vào bàn tay,
nói: "Dù sao đi nữa, chúng ta cũng không thể nhận lời Mạc Kiến Quốc. Mạc Hằng là một thằng đần, mà Diệp Linh không có lỗi gì trong chuyện này.
Không, tuyệt đối không thể...".

"Phải rồi, ai cũng không sai, ai cũng vô tội cả. Mọi người ngồi đây
đợi nhé, đợi ngân hàng đến, đợi nhà cung cấp sắt thép đòi nợ, đợi đối
tác kiện chúng ta vi phạm hợp đồng, đợi cơ nghiệp nửa đời gây dựng của
bố anh đi tong. Dù sao bố anh bây giờ cũng không quan tâm nữa, các người cũng là những người thanh cao, kiêu hãnh, có tệ đến đâu cũng bảo đảm
tình nghĩa song toàn mà", giọng điệu của Hướng Viễn bình tĩnh nhưng rất
châm biếm.

Diệp Khiên Trạch tất nhiên nghe ra, anh thở phập phồng, giọng nói
cũng chậm dần: "Sao em có thể quan sát với vẻ bình chân như vại thế chứ? Diệp Linh là em gái của anh, giống như Hướng Dao với em vậy. Em có thể
mở to mắt nhìn nó gả cho một thằng đần không? Cho dù em làm được thì
không phải ai cũng như em, mọi thứ đều xem là giao dịch mua bán, cái gì
cũng kê giá rõ ràng. Ngoài tiền ra thì còn có cái gì được em xem trọng
nữa chứ?".

"Anh, sao anh lại nói như thè được?", Diệp Quân bắt đầu cuống lên.

"Không liên quan đến em, Diệp Quân!" Hướng Viễn đứng dậy, nhìn Diệp
Khiên Trạch, cười lạnh: "Anh nói hay lắm, thế đó chẳng phải nguyên nhân
anh cưới em à?".

Cô vừa nói dứt lời thì bàn tay nắm chiếc di động run lên bần bật,
biết rõ trong bụng là một chuyện, song tự mình nói ra lại là chuyện
khác. Hướng Viễn cảm thấy cổ họng đau rát giống như có gì đó chèn cứng
lại ở giữa, cô không thể nuốt xuống nhưng cũng không nói thêm được gì.

Trong phòng im lặng như tờ, đến Diệp Quân cũng đờ ra ở đó.

"Không phải thế. Sao em lại nghĩ như vậy?" Một lúc sau, Diệp Khiên Trạch ngẩng lên, mỗi một chữ thốt ra đều rất vất vả.

"Nhưng em thấy là như thế. Anh lúc nào cũng muốn tất cả đều tốt đẹp,
cái gì cũng muốn ôm lấy nhưng anh không có kiên nhẫn, cũng không thể
gánh vác. Anh tưởng anh là thần bảo hộ của Diệp Linh à? Điều khiến cô
đau lòng nhất là gì? Là rõ ràng anh có tình cảm với cô ấy nhưng ngay
chuyện bảo cô ấy đi xét nghiệm ADN anh cũng không dám, vì anh biết dù cô ấy và anh không có quan hệ huyết thống thì anh cũng không dám cưới cô
ấy. Nói gì mà sợ trách nhiệm, thực ra là anh ích kỷ, anh sợ gánh nặng
nhưng cũng không muốn vứt cái gánh nặng đó đi. Bây giờ ổn rồi, công ty
xảy ra chuyện, nếu anh một lòng một dạ bảo vệ Diệp Linh thì hà tất phải
khổ tâm như vậy? Quăng hết tất cả để làm một người có tình có nghĩa
là xong chứ gì. vấn đề là anh không dám, anh lo cơ nghiệp sẽ gãy gánh
trong tay mình. Thế gian này làm gì có cái gì song toàn? Diệp Khiên
Trạch, nếu anh chỉ trích em là máu lạnh thì anh có thể nói luôn cho em
biết rằng, phải thu dọn tàn cuộc này thế nào không?"

Diệp Khiên Trạch không phản bác lại, sắc mặt tái xám, Hướng Viễn thấy tim mình thắt lại, cô vội ngoảnh nhìn đi nơi khác.

"Xem như tất cả đều là lỗi của anh. Anh chỉ xin em một việc, Hướng
Viễn, đừng nói chuyện này cho Diệp Linh biết, được không? Cô ấy mới khỏe hơn một chút, không thể chịu đựng cú sốc này đâu."

"Không thể nói em biết chuyện gì?"

Ánh mắt của ba người đều hướng về nơi phát ra giọng nói đó. Diệp Linh mặc bộ quần áo ngủ khá cũ đang đứng trước cửa, trên gương mặt là nụ
cười ngây thơ như trẻ con vừa được xem kịch vui của bạn bè diễn vậy.

"Đang nói chuyện em và Mạc Hằng à? Lâu quá rồi em cũng không gặp cậu
ta, không biết bây giờ cậu ta thế nào rồi? Em thật sự đáng cho bố cậu ta ra điều kiện tốt đến thế à?", Diệp Linh hơi ngước lên, hỏi với vẻ
nghiêm túc.

"Ai nói những chuyện này với em?", Diệp Khiên Trạch cảm thấy ngờ vực. Anh tự nhận mình che giấu rất giỏi, Diệp Linh tuy biết ít nhiều về
chuyện công ty nhưng không thể biết những chuyện xảy ra về sau có liên
quan đến cô. Nhưng với dáng vẻ vừa rồi thì không phải cô biết chuyện này từ sau cuộc đối thoại của họ.

Hướng Viễn lờ đi như không thấy ánh mắt Diệp Khiên Trạch đang nhìn
mình. Diệp Quân lặng thinh hồi lâu đã hạ giọng nói khiến mọi người đều
bất ngờ: "Anh, không liên quan đến Hướng Viễn, là do em nói".

"Em... sao có thể làm thế được?" Diệp Khiên Trạch cười với vẻ không
tin, Diệp Linh lại không phản bác vì cô là người không biết nói dối.

"A Quân, em làm như vậy... là tại sao?"

Diệp Linh cướp lời Diệp Quân: "Do em hỏi nên nó mới nói".

Diệp Khiên Trạch vẫn nhìn cậu em vốn trước nay không nhiều chuyện của mình.

"Thực ra Mạc Kiến Quốc cũng có liên lạc với em... Em cũng nghĩ Diệp Linh nên biết chuyện đó."

"Em điên rồi hả?", gương mặt vốn điềm tĩnh, hòa nhã của Diệp Khiên
Trạch đỏ bừng lên. Diệp Quân chưa bao giờ nhìn thấy người anh luôn dịu
dàng, bảo vệ mình lại nghiêm khắc như bây giờ nhưng cậu tỏ ra rất cứng
rắn, không hề có ý hối hận.

Hướng Viễn kéo Diệp Quân ra sau lưng mình, nói: "Sao anh lại cáu với
nó? Anh một lòng một dạ giấu Diệp Linh vào chiếc bình niêm ph


80s toys - Atari. I still have