
ong kín mít thì không có nghĩa là ai cũng phải giống anh".
"Em..."
"Mọi người ồn ào quá, không ai chịu nghe tôi nói gì à?" Diệp Linh càu mày, cô nói tiếp: "Em muốn cưới."
Lúc thốt ra ba chữ đó, cô tỏ ra nhẹ nhàng, thoải mái như thể "em muốn mua một chiếc áo mới" vậy.
Quả nhiên không còn ai lên tiếng.
"A Linh, chuyện này em không hiểu đâu. Đừng làm loạn được không?", Diệp Khiên Trạch cảm thấy lòng mình đã rối bời.
"Thực ra em hiểu hết, anh có tin không?", Diệp Linh cười nhẹ.
"Em hiểu thì đã không lấy cả đời mình ra làm trò đùa thế này. Mạc
Hằng là một người khiếm khuyết, nếu không Mạc Kiến Quốc hà tất phải đưa
ra điều kiện tốt đến thế chỉ để tìm một cô con dâu?" Diệp Khiên Trạch
vừa nói vừa đặt tay lên vai Diệp Linh, khẽ lay người cô như thể làm thế
sẽ khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
"Chú Mạc bây giờ giàu như thế, cho dù Mạc Hằng là một thằng đần thì
cũng chả lo không cưới được ai. Em còn nhớ, lúc nhỏ Mạc Hằng vừa thích
chọc ghẹo vừa sợ em không chơi với cậu ta. Em không nên đẩy chiếc thang
đó, cậu ấy thích em mà." Diệp Linh nói xong ngừng lại một lúc lâu như
đang nhớ lại những chuyện lúc còn nhỏ.
Diệp Khiên Trạch hít một hơi thật sâu, nói: "Không được, anh không đồng ý"
Diệp Linh lại nở một nụ cười nhưng Diệp Khiên Trạch không dám nhìn
thẳng vào nụ cười đó của cô. Giọng nói của cô nhẹ như mơ: "Anh không
đồng ý? Chẳng phải anh cũng kết hôn rồi đó sao, chẳng lẽ em phải ở một
mình cả đời? Diệp Khiên Trạch, sớm muộn gì em cũng phải gả cho người
khác, gả cho một người mình thích chẳng phải tốt hơn sao? Cậu ta ngốc,
thế chẳng lẽ em hoàn mỹ vô khuyết?".
Diệp Khiên Trạch bỗng cảm thấy dù mình nói gì đi nữa cũng sẽ vô ích,
anh quay lưng lại với Diệp Linh, cũng quay lưng với Hướng Viễn và Diệp
Quân, anh không muốn để họ nhìn thấy nước mắt mình đang rơi xuống. Hướng Viễn nói đúng, anh không muốn làm tổn thương ai nhưng kết quả lại làm
tổn thương tất cả những người anh yêu thương.
vừa về phòng, Diệp Quân đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Cửa không khóa", cậu vùi đầu vào chăn ậm ừ đáp.
Cách một lớp chăn mỏng, cậu như nghe thấy Hướng Viễn đang thở dài: "Diệp Quân, tại sao em lại làm thế?"
Một bàn tay Diệp Quân dần dần vò nhàu lớp chăn. Cậu khẽ nói: "Em không muốn thấy chị mệt mỏi như vậy".
Cô không nói gì, bước chân mỗi lúc một xa.
Diệp Quân bỗng ngồi dậy, nói: "Hướng Viễn, em có một câu hỏi về
chuyện chiếc bình quý kia. Nếu con quái vật trong bình chưa thực hiện
cho người nhặt được nó ba điều ước thì con quái vật cũng thêm một ngày
không thể thoát ra được... chẳng lẽ nó không thấy đau lòng sao?".
"Đau lòng thì sao? Nó không thể chọn lựa người nhặt được bình nên nó
bắt đầu sợ hãi vì không biết một khi thoát ra khỏi đó, nó sẽ trở nên như thế nào?"
"Em muốn biết đoạn cuối câu chuyện." "Chẳng ai biết được kết cục của nó."
Diệp Linh đích thân gọi điện thoại trả lời Mạc gia khiến Mạc Kiến
Quốc rất vui mừng. Mấy hôm sau, ông tự sắp xếp cho Diệp Linh và Mạc Hằng gặp nhau.
Lúc trở về Diệp Linh khe khẽ hát. Lúc ngồi ở bàn ăn còn vui vẻ nói
với những người trong nhà: "Mọi người biết không? Bây giờ, Mạc Hằng trở
nên đáng yêu hơn trước nhiều".
Ngoài cô ra, mọi người đều ăn cơm với vẻ yên tĩnh lạ thường, không ai đáp lại. Vì họ đều đã gặp Mạc Hằng, cậu nhóc gầy gò nhanh nhẹn năm nào
vì não bị tàn phế và do tác dụng của thuốc đã trở nên béo phì không nhận ra được. Thế nhưng, một thằng ngốc như thế tuy đã quên những chuyện xảy ra trước đây nhưng ký ức lại mãi mãi dừng lại năm mười tuổi về một cô
gái mà cậu thầm thương trộm nhớ trước khi bị ngã khỏi thang.
Diệp Linh ở bên Mạc Hằng bình lặng và vui vẻ, gần như mỗi ngày cô đều đến chơi với Mạc Hằng một lúc. Cả hai gia đình, một bên thì vui sướng
vô cùng, bên kia lại yên tĩnh lạ thường. Cuối cùng sự việc vẫn tiến
triển thuận lợi một cách quái dị, hôn sự cũng được tích cực chuẩn bị.
Mạc Kiến Quốc đã sắp xếp mọi việc, thậm chí cũng đã chọn được ngày tốt
gần nhất, chỉ đợi Diệp Linh bước vào nhà mình nữa thôi.
Để biểu hiện việc mình giữ lời, đơn đặt hàng vật liệu xây dựng quy mô lớn nhất của Đỉnh Thịnh đã hủy bỏ việc đấu thầu bên ngoài rơi vào tay
Giang Nguyên. Giang Nguyên gặp được thời cơ này như nắng hạn đợi mưa
rào, tiền vốn lưu động cũng bắt đầu được thiết lập trở lại. Tuy vẫn còn
khó khăn nhưng Hướng Viễn biết, Giang Nguyên tuy chưa hồi phục được vị
thế cũ nhưng khó khăn đã qua, qua được rồi thì mọi thứ sau này sẽ dần
dần được ổn định. Trong hai năm không thể công khai dự thầu quả nhiên là một cú sốc nặng nề với công ty nhưng nêu được chuẩn bị trước thì có thể ứng phó được.
Sau khi Hướng Viễn tỏ ý từ chối "ý tốt" của Thẩm Cư An, anh cũng khá
phong độ mà chúc mừng cho việc hồi sinh của Giang Nguyên. Anh nói:
"Hướng Viễn, cô được đào tạo từ bên tôi mà ra nhưng nói đến việc bất
chấp tất cả để đạt được mục đích thì cô đã vượt mặt thầy rồi đấy. Tôi
không nghĩ ra còn điều gì mà