
lại cảm thấy có cơn gió rất nhỏ thổi qua đáy lòng, chốc lát trong lòng như có biến động.
Kỳ thật không hề nghĩ tới, như vậy thật may mắn, Tô Nhiên và anh quen biết, như vậy chính mình cũng có thể dễ dàng quen anh.
Sau cùng cô cũng không có chuyện nói bóng nói gió gì, về điểm này trong tâm tư, không hiểu sao cô lại giấu diếm Tô Nhiên. Cho nên vào một tối nọ, khi cô nhỏ giọng hỏi Tô Nhiên anh đã có bạn gái hay không, Tô Nhiên cúi đầu cười nói cô đã rơi vào võng tình. Mà khi ấy, dù chính mình mặc dù bị người ta đoán được tâm tư, đã có chút ngượng ngùng không trực tiếp thừa nhận, tiếp tục quanh co lòng vòng hỏi hết thảy chuyện về anh. Thẳng đến lần đó Tô Nhiên gõ đầu cô nói, cậu nha liền thừa nhận đi, cậu nếu không thừa nhận mình về sau chuyện gì cũng không nói. Cho nên cô thừa nhận, vội vội vàng vàng, về sau nhìn Tô Nhiên cười cười nói, anh ấy tốt như vậy, làm sao có thể không thích.
Tô Nhiên chỉ hỏi: “Tống Nhất Hạnh, cậu lại không quen anh ấy, cậu làm sao mà biết tốt.” Cô ấp úng, bị dồn phải nói, đành liều mình lặp lại: “Tốt chính là tốt”.
Tuy là thừa nhận, nhưng không có nghĩ tới chủ động đi thổ lộ, do sợ hãi, cũng là do không dám. Trong mắt cô, anh là một người cực kì vĩ đại, tuy là chuyển trường, cũng là trường học kinh tế nổi danh toàn người tài, mà bản thân cô, bất quá là cái người không lý tưởng cả ngày nằm lười. Cô có dũng khí thích, có dũng khí thừa nhận, lại không có dũng khí thổ lộ.
Quan hệ của anh cùng Tô Nhiên vô cùng tốt, Nhất Hạnh chỉ nhớ rõ anh thường thường đến tìm Tô Nhiên, người bên ngoài đều cho rằng anh cùng Tô Nhiên là một cặp.
Hỏi Tô Nhiên, cô ấy chỉ nói bọn họ bất quá là có quen biết mà thôi.
Nếu không phải Tô Nhiên, cô tưởng, có lẽ cả đời này, cô sẽ đem tình cảm này chôn dấu.
Ngày ấy ở quán cà phê, Tô Nhiên hỏi cô có phải hay không thực thích Hứa Diệc Dương, cô gật đầu, ánh mắt kiên định thản nhiên.
Tô Nhiên nói nếu cậu thực thích anh ấy, mình nói thay một chút.
Có chút xấu hổ, vẫn là gật gật đầu, “Ừ” một tiếng. Để cho Tô Nhiên nói như thế nào cũng tốt hơn chôn giấu, nếu anh ấy cự tuyệt, chính mình cũng có cái lý do lừa mình dối người.
Ngày đó Tô Nhiên trở về, sắc mặt bình tĩnh, cũng không cùng Nhất Hạnh nói cái gì, kỳ thật kết quả sáng sớm đã đoán trước, Tô Nhiên chưa nói bất quá là vì mình giữ mặt mũi.
Ngày hôm sau, cô ở trên ban công, thấy anh đứng ở dưới lầu. Anh ngẩng đầu lên, cô trong miệng chứa bàn chải đánh răng, bên môi còn có màu trắng bọt biển.
Cô thăm dò, lại rụt trở về, quay đầu hướng phòng ngủ kêu: “Tô Nhiên, tìm cậu.”
Thời khắc đó nghe thấy thanh âm của anh, anh đứng ở dưới tàng cây, màu xanh bóng lá xanh um, loang lổ dưới ánh sáng, anh thoáng ngửa đầu, cằm ngẩng lên, nói: “Em xuống dưới, tôi tìm em.”
Cô vẻ mặt kinh ngạc, vẫn mơ hồ: “Tô Nhiên ở bên trong.”
Anh vừa lặp một lần: “Tôi tìm em.”
Tô Nhiên từ trong phòng đi ra, một đường đá đạp lẹp xẹp, thấy cô còn chưa phản ứng lại, lắc lắc cô: “Nhanh chút đi xuống, xem anh ấy nói cái gì.”
Cô lúc này mới tỉnh táo lại, chạy nhanh rửa mặt, thay đổi quần áo xuống lầu.
Đi theo anh, bước chân của anh rất nhanh, có chút theo không kịp, thời tiết giữa hè, cô đành phải một đường chạy chậm, từ nhà trọ ra của chính, khoảng cách cỡ mấy trăm thước. Chờ cùng anh đi vào quán giải khát bên ngoài trường, Nhất Hạnh đầy mồ hôi, thở hổn hển đứng ở trước mắt anh, chân tay luống cuống giống đứa nhỏ không hiểu chuyện, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Anh đưa cho cô một ly nước đá cùng cái khăn tay: “Tô Nhiên nói em thích tôi.”
“Khụ, khụ.” Cô vừa ngồi xuống, đột nhiên bị sặc, nửa ngày cúi đầu nói: “Ừm.” Lại thất bại hạ vai, tận lực che giấu vẻ khó xử của chính mình.
Anh không nói lời nào, ngồi im lặng, ánh mắt nhìn về phía rất xa.
Có chút mất mát, như đứng đống lửa, ngồi đống than, lập tức đứng lên: “Không sao, không sao, tôi đi trở về.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhất Hạnh, Nhất Hạnh đành phải lặp lại: “Thật sự không có gì.”
Thanh âm của anh chậm rãi cất lên: “Chúng ta thử xem.”
Nhất Hạnh hoàn toàn không có dự đoán anh đột nhiên nói như vậy, hành vi ngôn ngữ của anh rõ ràng đều là không thích hợp.
Khóe miệng Hứa Diệc Dương cong cong, nhìn vẻ mặt hoài nghi đối diện, như trước lặp lại với Nhất Hạnh: “Em có đáp ứng hay không?”
Cứ như vậy, Tống Nhất Hạnh thành bạn gái của Hứa Diệc Dương.
Ngày đó trở về, ngay cả Tô Nhiên cũng không thể tưởng được, bởi vì ngày đó
khi Tô Nhiên cùng Hứa Diệc Dương nói chuyện, thời điểm đó sắc mặt của
anh rõ ràng không tốt, Tô Nhiên cũng cảm thấy không có khả năng, nhưng
cuối cùng lại đúng là như vậy. Vào
lúc ban đêm, bạn cùng phòng của Nhất Hạnh phòng đều nói: “Chúc mừng
Nhất Hạnh câu được bạch mã hoàng tử, nhất định phải đi ăn mừng”. Một
đám con gát vốn nhã nhặn thục nữ đột nhiên hóa sói, trước đi ăn lẩu,
sau lại đi KTV rống đến quá nửa đêm, hung hăng nuốt