
công ty với anh, Nghĩ
rằng mình còn có thể gặp lại anh.
Hứa Diệc Dương đã đi một thời gian, Nhất Hạnh không biết chính mình làm
sao đối diện được. Có đôi khi, một mình ngẫm lại, bản thân hẳn là hận
Hứa Diệc Dương. Nếu về sau lại gặp anh, nhất định sẽ không tránh mặt
anh, nhất định phải nói cho anh biết: “Dù anh không yêu tôi , tôi vẫn
sống tốt như trước.”
Nhưng mỗi lần
cũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ, tự trách mình không không tốt, tự
trách mình quá ngốc, từng ấy năm tới nay, bản thân không thể quên được
Hứa Diệc Dương.
Mối tình đầu tựa như phần mộ, một khi trượt chân rơi xuống, trừ phi có người đến cứu vớt,
bằng không, chỉ sở trong cả sinh mệnh cuộc đời này chỉ có thể giãy dụa
mà không thoái khỏi tấm lưới của ý trời.
Năm năm rồi, ký ức của cô, vẫn như những xúc tu bám chặt, những tưởng niệm của cô không còn muốn nhìn lại, mà sự chờ đợi của cô, lại không có
điểm dừng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hiển nhiên đôi mắt sưng lên, Nhất Hạnh đứng trước tòa nhà Ích Dương, lắc lắc đầu, nhớ lại tối hôm qua ngủ không tốt, ánh nắng chói chang chiếu xuống, tất cả đều trở nên mơ hồ choáng váng. Sau 5 năm tốt nghiệp, ở công ty này cô lặng lẽ từ một nhân viên nhỏ một đường trèo lên, hiện tại đã là một người quản lý, mặc dù chức vị không cao, nhưng đối với cô mà nói, nhận tiền lương ổn định, sống một cuộc sống yên tĩnh là đã đủ rồi, trời sinh cô chính là người tâm không có chí lớn, mọi chuyện đều xem nhẹ, đụng phải việc tức giận, cũng nóng một chút, nhưng quay người, lại khôi phục bình tĩnh.
Lý Xu luôn hâm mộ cô:” Nhất Hạnh, tính tình cậu tốt như vậy, tương lai Lâm Tử Diễn cưới cậu, là anh ta cực may mắn.”
Nhất Hạnh nghe xong, cười cười lại lắc đầu, cùng Tử Diễn kết hôn, cô chưa từng có nghĩ tới.
Cô đang vùi đầu sửa sang lại văn kiện trên bàn, sớm đã có người đến thông báo, mười giờ có hội nghị quan trọng. Bởi vì Ích Dương là công ty quảng cáo, bình thường nhận hạng mục đều chế tác rất lớn, lui tới trao đổi cũng đều là nhân vật chút có uy tín, thời gian trước, nhận một quảng cáo lớn, lợi nhuận rất tốt, công ty xem trọng, tự nhiên các ngành ở dưới không dám xem nhẹ.
Nhất Hạnh không dám lơ là, vùi đầu nhìn từng chữ một, nhìn điện thoại di động, công việc mới làm một chút, thế nhưng đã đến họp thời gian, vì thế vội vàng cầm văn kiện tới phòng họp. Không biết khi nào trên vách tường phòng họp dán thông báo điều động nhân sự mới, Nhất Hạnh vội vàng đi vào, khi ngang qua chỉ thoáng nhìn lướt qua, nội dung cụ thể cũng không thấy rõ.
Toàn bộ quản lý các ngành đều đã đến đông đủ, Nhất Hạnh vào cửa, liền tìm chỗ ngồi xuống, thở ra một hơi, nguy hiểm thật, kém chút đã muộn.
Lí phó tổng anhg giọng, đứng ở trước bàn hội nghị hình bầu dục: “Tốt lắm, mọi người đều đến đông đủ, hôm nay chúng ta mở hội nghị, chủ yếu là hai sự kiện, ngày hôm qua ở trên đã gửi xuống thông báo nhân sự mới, mọi người hẳn là đều đã biết, tôi cũng không nhiều lời, cấp dưới chúng ta cùng nhau hoan nghênh với Tổng Giám đốc mới nhiệm chức.”
Vỗ tay vang lên, Nhất Hạnh mới ngồi xuống không lâu, vừa rồi một đường chạy chậm, giờ phút này còn có chút thở hổn hển, thông báo nhân sự mới gì, cái gì Tổng Giám đốc mới, còn không kịp tự hỏi, cũng cùng mọi người vỗ tay.
Lúc vỗ tay mới nhìn rõ mặt, lúc trước anh ta vẫn ngồi, cúi đầu xem văn kiện, Nhất Hạnh chưa kịp chú ý. Khi tiếp chuyện Lí phó tổng, anh ta mới đứng lên, áo sơ mi màu trắng, âu phục màu đen, đứng trước bàn hội nghị, thân cao tôn quý, tao nhã, trên mặt lộ vẻ cười nhợt nhạt.
Lí phó tổng giới thiệu lần lượt với Hứa Diệc Dương, đến Nhất Hạnh, cô đứng lên, giống như những người khác, nói: “Xin chào Hứa tổng.” Thanh âm nhỏ, nghe không ra cảm xúc gì.
Đứng dậy, chào hỏi, tỏ vẻ hoan nghênh, lại ngồi xuống, giới thiệu xong, Lí phó tổng tiếp tục nói chuyện, là dự án mới nhận, Nhất Hạnh không dám lơ là, phục hồi tinh thần, cầm bút, ghi lại trọng điểm.
Công ty quảng cáo Ích Dương là của xí nghiệp gia tộc Hứa Diệc Dương, năm đó ông nội của anh du học mười năm, sau khi về nước một tay sáng lập công ty quảng cáo này, Hứa gia ba đời đơn truyền, người lớn vất vả bận rộn nửa đời, con trưởng học thành tài trở về, đương nhiên lui về phía sau, đem công ty giao cho con cháu quản lí.
Thật vất vả kết thục hội nghị, liền bị Lí Xu lôi kéo đi căn tin, mới giữa trưa, Nhất Hạnh rõ ràng không yên lòng.
Lí Xu chủ yếu thao thao bất tuyệt tám chuyện tổng tài mới với Nhất Hạnh, giữa chừng còn không quên nhét cơm vào miệng mình.
“Ai, biết không, toàn bộ công ty mọi người đều bàn tán chuyện Tổng Giám đốc mới nhận chức.”
” Phải không?” Nhất hạnh trả lời có chút hoảng hốt.
“Nghe nói anh ta ở nước Mĩ 5 năm.”
“Uh.”
“Cậu đoán xem mọi người bàn tán cái gì?”
” Cái gì?”
“Nói năm đó Tổng Giám đốc mới qua nước Mĩ là vì chữa trị tình cảm.”
“Chữa trị tình cảm.” Nhất hạnh thấp giọng, trái tim co rúm lại một cách vô thức.