Snack's 1967
Bé Cưng Của Học Trưởng

Bé Cưng Của Học Trưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321872

Bình chọn: 7.5.00/10/187 lượt.

ớng cửa: "Cút ra ngoài!"

"Đúng. . . . . . Thật xin lỗi!" Lăng Phong đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là hình ảnh một đôi nam nữ ôm nhau ngủ, người đàn ông bị hình ảnh vừa rồi dọa sợ, vội vàng nói xin lỗi, thân thể nhanh chóng lùi ra khỏi gian phòng.

Mẹ ơi! Hai người kia là ai vậy? Ah? Không đúng? Đây rõ ràng là nhà Bảo Nhi, mà gian phòng kia chính xác là phòng Bảo Nhi, bởi vì hắn vừa thấy Winnie the Pooh ở góc tường, nhưng trên giường lại có người đàn ông? Vậy người mà hắn vừa rồi thấy tóc đen không thấy mặt kia, sẽ không phải là Bảo Nhi chứ. . . . . .

Kỷ Ngạn Hiên hài lòng nhìn cánh cửa phòng khép lại, nhẹ nhàng kéo chăn xuống, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra, khuỷu tay anh chống trên gối, bàn tay nâng đầu, thân thể nằm nghiêng mê mẩn nhìn Bảo Nhi đang ngủ bên cạnh thở to.

Hai gò má đỏ hồng, mặt nhỏ tràn đầy mỏi mệt, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da tỉ mỉ như em bé, đột nhiên có một loại ngôn từ thỏa mãn khó nói xông lên đầu, khóe miệng giương lên nụ cười hạnh phúc - ngọt ngào. . . . . .

Bỗng chốc, cửa phòng lại bị một sức mạnh đẩy ra — —

Lăng Phong vừa đẩy cửa ra, hai mắt sẽ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng trên giường, sau khi xác định thật sự là Bảo Nhi, căm hận trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường, "Sao cậu lại ở chỗ này? Cậu là ai?" Mẹ kiếp! Ở đâu ra người đàn ông dã thú như thế này, không nói tiếng nào đem Bảo Nhi của bọn họ ăn sạch chứ? !

Mắt lam lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang ầm ĩ trước cửa, chân mày nhíu chặt lại thành một đống, "Anh không thấy Bảo Nhi đang ngủ sao? Anh hãy ra phòng khách trước đi, tôi mặc quần áo sẽ ra ngay!"

"Cậu. . . . . ." Lăng Phong vô cùng không vui trừng mắt nhìn người đàn ông ngạo mạn trước mắt, lại nhìn em gái đang ngủ say không biết gì, không thể làm gì khác hơn là hướng phòng khách đi tới.

Kỷ Ngạn Hiên cúi đầu hôn lên má phấn của Bảo Nhi, sau đó không cam tâm tình nguyện buông cô ra, lật người bước xuống, hướng phòng Tiểu Hải để thay quần áo. . . . . .

☆ ☆ ☆ ☆ ☆

"Mẹ kiếp! Cậu rốt cuộc là ai?" Anh vừa đi vào phòng khách, Lăng Phong liền xông lên phía trước, nổi giận đùng đùng nắm chặt quần áo anh chất vấn.

"Kỷ, Ngạn, Hiên!" Anh không nhanh không chậm đưa tay ra gạt bàn tay đang nắm lấy quần áo của mình, lười nhác nhìn hai mắt người đàn ông trước mắt đang bốc hỏa, khóe miệng thủy chung chứa đựng nụ cười thản nhiên.

"Tối ngày hôm qua, hai người. . . . . ." Lăng Phong hung tợn nhìn anh chằm chằm, bộ dáng như muốn xử anh lăng trì.

"Chính xác mà nói, là buổi sáng hôm nay!" Nghĩ tới biểu cảm thẳng thắn sáng nay không nên đùa với lửa của Bảo Nhi, nụ cười bên khóe miệng anh cong lên càng lớn hơn, đúng tiêu chuẩn thịt trộmg mèo con.

Nhưng mà sáng nay hình như anh đã làm cô mệt chết rồi, nhưng cũng không có cách nào khác nha, anh cũng đã tắm qua một lần nước lạnh rồi, nếu không đã mượn đề tài của mình nói chuyện rồi, thỏa mãn khát vọng năm năm, sao có thể làm bản thân thất vọng chứ?

"Cậu đối với em ấy không phải là vui đùa một chút chứ!" Nếu tên đáng chết này dám thừa nhận, hắn sẽ lập tức động thủ làm thịt cậu ta.

Kỷ Ngạn Hiên thu lại tươi cười, nghiêm túc nhìn vào tròng mắt màu đen, "Vui đùa một chút? Tôi chờ cô ấy năm năm, thật vất vả mới tìm được cô ấy, lần này anh có nói gì đi nữa, tôi cũng tuyệt đối sẽ không buông cô ấy ra! Anh cứ chờ làm anh họ của tôi đi!"

"Cậu đợi Bảo Nhi năm năm? Cậu vừa nói, cậu tên là Kỷ Ngạn Hiên?" Lăng Phong đột nhiên cảm thấy mình đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, hơn nữa hai chuyện này hình như còn có liên quan.

Đột nhiên có chút linh cảm thoáng qua trong đầu hắn, nhưng mà hắn không bắt được nó, trong lòng không ngừng lặp lại hai đầu mối này, bỗng chốc, hai mắt hắn trừng lớn nhìn chằm chằm Kỷ Ngạn Hiên: "Cậu chính là cái kia. . . . . . Thiếu chủ Kình Thiên sao?"

ANh không hiểu tại sao Lăng Phong lại nhắc lại chuyện xưa, nhưng mà vẫn hơi gật đầu.

Bộ mặt Lăng Phong cười mờ ám nhìn anh, "Vậy cậu chính là cái người đã chĩa súng vào người Lăng Vân sao?"

"Đúng! Chỉ là. . . . . ." Chuyện này Lăng Vân không phải đã không để tâm rồi sao? Vì sao hắn còn nhắc tới?

"Tiểu tử! Làm rất khá!" Ngoài dự đoán, vẻ mặt Lăng Phong tràn đầy hưng phấn vỗ vỗ vai anh, ngữ điệu tràn trề hứng thú cùng vui mừng.

"Chỉ là. . . . . .Cậu cũng đồng thời là tên khốn kiếp, năm đó dám làm tổn thương Bảo Nhi sao!" Lăng Phong thừa dịp anh còn đang hết sức kinh ngạc, tiếp tục vung ra một trọng quyền, hạ xuống ngay lúc Kỷ Ngạn Hiên đang kinh ngạc.

"Mặc dù tôi rất vui vì có thể cùng Bảo Nhi ở tại nước ngoài nhiều năm như vậy, nhưng thân là anh họ, tôi một chút cũng không muốn thấy em ấy cả ngày buồn buồn không vui, động một chút là ngẩn người, thất thần rơi nước mắt, không giống như Bảo Nhi vui vẻ vô lo vô nghĩ trước đây! Năm năm trước, tôi hận không thể bay về làm thịt cậu! Hôm nay, cậu lại vẫn dám đến trêu chọc em ấy!" Dứt lời, một