
nữ mà.
-Với ai thì Tài Nguyên cũng đẹp đôi hết, nhưng với Khánh Thiên thì không bao giờ, nghe chưa? – Tôi gầm gừ với cô bạn.
Nhỏ trơ mắt ra nhìn tôi, lại còn cười đểu một cái.
-Giá như Thiên chưa thuộc về Cương, thì tình cảm của Nguyên đâu là sai… - Nhã Lan ngâm nga câu hát, càng làm tôi phát điên lên.
Tôi tức trào máu.
Con nhỏ Nhã Lan này sinh ra là để hại đời tôi thật mà! Trời ơi!
Nhưng buổi học có tới những năm tiết, đồng nghĩa với việc trò vui chưa
dừng lại ở đó. Vào tiết hai, trong lúc thầy Sang đang giảng bài mà Tài
Nguyên cứ ăn nói linh tinh nên bị thầy phạt đứng trước lớp tự tát yêu
vào má. Gã cứ chần chừ câu giờ mãi không chịu thi hành án, thấy vậy thầy Sang liền lên tiếng:
-Con mà không làm thì thầy nhờ bé Thiên lên làm thay con à!
Khánh Thiên đang trầm ngâm, nhưng khi nghe thầy nhắc tới tên mình, lại
còn được đề cử thực hiện một sứ mệnh thiêng liêng và cao cả thì hai mắt
liền sáng rỡ như đèn pha, nghe hắn cười hí hửng ở bên dưới càng làm Tài
Nguyên thấy rợn tóc gáy.
Gã nhăn nhó, sau đó dùng tay vuốt nhẹ lên má và than oán:
-Ui da, đau quá thầy ơi...
Thầy Sang huýt sáo ra hiệu:
-Khánh Thiên, lên đi con!
-Yes sir!!!
Chỉ chờ có thế, khi thầy vừa dứt lời thì hắn đã lao đến Tài Nguyên bằng
vận tốc xé gió, vung tay xuất chiêu nhưng gã ta cứ né đông né tây làm
KhánhThiên không cách nào tiếp cận khuôn mặt của gã được. Và trong cái
khó thì ló cái khôn, hắn bỗng dưng nghĩ ra một cách, đó là tuyệt chiêu
liên hoàn đấm đá. Trọng điểm đối với hắn bây giờ không là bản mặt mốc
của Tài Nguyên nữa, mà thay vào là cả thân mình, thụi được chỗ nào thì
cứ thụi vì đường nào cũng tới La Mã thôi.
Đánh đập Tài Nguyên xong, hắn nhanh chóng phi thân ra sau lưng thầy để lánh nạn, chỉ ló cái mặt ra nhìn Tài Nguyên rồi léo nhéo:
-Thầy ơi bảo vệ em thầy ơi!
Thầy Sang cười to:
-Phải chi lúc nãy con để bé Thiên tát yêu là không bị bầm dập như bây giờ rồi!
Tài Nguyên giơ nắm đấm, gã nhếch mép cười nguy hiểm:
-Mày dám chơi xấu ông à thằng ôn con? Chờ đi, ông sẽ báo thù!
-Chắc không có cơ hội đâu bé bi! - Hắn chớp chớp mắt làm duyên, sau đó
mi gió Tài Nguyên một cái làm khuôn mặt vốn đã u ám của gã ngày càng u
ám hơn. Gã hầm hố bước về chỗ ngồi, sát khí lan toả khắp nơi, đối lập
với Tài Nguyên thì nhện đại vương rất là hớn ha hớn hở, tung tăng nhảy
chân sáo theo sau.
Nhưng cái gì tới cũng đã tới, trong lúc bọn con trai đang bàn tán về trò chơi Liên minh huyền thoại, Trường chôm chôm có đề cập tới một vị tướng tên là Diana thì Khánh Thiên chen vào:
-Mày thì cứ suốt ngày Diana, Dia niếc, Kotex còn chưa thế gì!
Thầy Sang quay qua nhìn hắn, lại huýt sáo ra hiệu:
-Lên bục giảng tự tát yêu đi con.
Dính chấu! Ăn với chả nói, cứ linh ta linh tinh. Nhưng với cái cá tính
nổi loạn của hắn thì có bao giờ chịu chấp nhận số phận đâu chứ?
Khánh Thiên sẽ phản kháng, tôi tin thế.
Và hắn phản kháng thật.
Hắn vội vàng" thưa thầy cho con đi toilet" rồi đánh bài chuồn mất dạng.
Tai Nguyên hăng hái nói:
-Cho con đi bắt nó nha thầy!
Thầy Sang lắc lắc đầu:
-Biết đâu con trốn theo nó đi chơi luôn thì sao?
-Không đâu, thầy quên hồi nãy nó đánh con hả? Để con bắt nó mà trả thù!
-Tài Nguyên hừng hực khí thế, có vẻ gã ta đang rất quyết tâm.
Cả lớp vỗ tay tán thưởng, thầy cũng gật đầu đồng ý, cá nhân tôi thì tôi
thấy nhện đại vương lần này khó áp dụng được định luật bảo toàn tính
mạng với Tài Nguyên rồi.
Gã ta hối hả chạy đi, vài phút trôi qua vẫn chưa thấy lên, ai ai cũng đều hồi hộp và chờ đợi.
Lát sau, gã quay trở vào, tay túm cổ áo Khánh Thiên áp giải vào trong, gã thở hì hục và nói:
-Thằng này gan lắm nè thầy, nó bảnh lắm, chạy xuống căn tin nằm võng
uống cà phê, lại còn rủ con uống chung nữa. Nhưng mà con đâu có ngu, con thộp cổ nó rồi lôi nó vô để hành quyết nó cho vừa cái nư con!
Khánh Thiên liếc xéo Tài Nguyên khi nghe gã tố cáo tội trạng của mình, sau đó mạnh miệng rằng:
-Đứa nào đánh tao ra đường chó cắn!
-Chó cắn cũng phải đánh!
"Binh...Bốp!!! Bụp"
Mặc dù chống trả quyết liệt và có một ý chí đấu tranh quật cường bất khuất, nhưng nhện đại vương vẫn lãnh đủ.
Tài Nguyên sửa sang cổ áo lại cho ngay ngắn, sau đó phủi phủi tay vài cái, cười đểu mà nói:
-Chừa thói hớt lẻo nha cưng.
Thế đấy, lớp chúng tôi ngày nào cũng huyên náo như thế đấy. Dù cho buồn
phiền cỡ nào, nhưng khi bước vào lớp 11B4 này rồi thì lại cười toe toét
ngay thôi.
Một hôm đến lớp, giữa giờ ra chơi, cả đám cuống quýt khi thấy Lý
Minh Thư bước vào lớp với đôi mắt đỏ hoe, rồi cậu ta khóc oà
lên như một đứa trẻ. Bọn chúng tôi xúm lại hỏi han, nhưng hỏi
mãi cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu và ánh nhìn đầy
buồn tủi của Minh Thư.
<