
Quyên sẽ tin? Nên tôi
đã chọn cách im lặng và nhận lấy chỗ cổ phần của cô ấy như một sự thương hại bố
thí _ nói đến đây nước mắt Mỹ Cầm lại tuôn trào.
- Chỗ cổ phần của Cẩm Quyên bên Âu Hoa có giá trị lớn hơn cả giá trị thực của
Thiện Mỹ lúc bấy giờ nhưng tôi không muốn dùng thủ đoạn hèn hạ như Âu Dương Hoa
nên đã thoả thuận để đổi lấy phần ông ta đang có trong tay _ Trần Thiện Đạo tiếp
lời vợ.
- Thì ra là vậy. Vì không còn cổ phần ở Âu Hoa nên Cẩm Quyên từng có lúc thử
đứng ra kinh doanh kết quả lúc nghe được tin tức đó Âu Dương Hoa đã nổi trận lôi
đình mắng chửi cô ấy không tiếc lời _ Đỗ Hồng Quân xót xa nhớ lại những tủi nhục
em gái mình từng phải gánh chịu.
- Sau khi chồng tôi đưa Thiện Mĩ trở lại quĩ đạo đã có ý bù đắp phần nào cho
Cẩm Quyên nhưng…cô ấy nhất quyết không chịu gặp chúng tôi. Có lẽ cả đời này Cẩm
Quyên cũng không thể quên việc từng bị người bạn thân thiết nhất như tôi phản
bội. Người cô ấy hận nhất chính là tôi. Nhưng lại không điên cuồng tìm phương
cách trả thù mà ngốc nghếch tự hủy diệt bản thân như thế.
- Có lẽ việc bắt gặp chị ngày hôm đó đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong
tiềm thức của cô ấy. Nên về sau mỗi lần chứng kiến cảnh tượng Âu Dương Hoa ngang
nhiên ngoại tình Cẩm Quyên đều cho rằng người lên giường với ông ta chính là chị
_ Đỗ Hồng Quân lắc đầu nhớ tới những lần Cẩm Quyên điên loạn đập vỡ đồ đạc, lôi
hết vật kỉ niệm miệng không ngừng lẩm bẩm: “Mỹ Cầm, tôi chỉ hận không thể tự tay
hủy hoại cô” _ Thằng bé Duy Phong lại lớn lên trong hoàn cảnh ấy, khó trách…
- Nhi Nhi, xin lỗi con! _ Mỹ Cầm vươn tay kéo Linh Nhi lại gần rồi dùng hết
sức mà siết chặt lấy cô, hi vọng bản thân có đủ sức mạnh và dũng khí bảo vệ đứa
con gái duy nhất của mình.
Đỗ Hồng Quân nhấp một ngụm espresso lạnh ngắt, từ tốn hỏi:
- Thật ra trí nhớ của cháu hồi phục từ khi nào vậy, Linh Nhi? Có thể qua mắt
được những bác sĩ dày dạn kinh nghiệm trong viện và người thân của mình như thế
quả là diễn xuất không tồi mà. Ha ha.
- Ban đầu tỉnh lại trong bệnh viện cháu thực sự không nhớ rõ ràng được mọi
chuyện và có cảm giác dé jàvu mạnh mẽ. Thời gian qua đi cháu đã lấy lại được
từng phần từng phần kí ức bị lãng quên. Có điều cháu đột nhiên phát hiện ra một
điều thú vị. Những người điên có thể quan sát, nghe và cảm nhận những chuyện mà
khi tỉnh táo không có khả năng ấy.
- Vậy nên cháu đã đóng giả một người mắc bệnh về tâm lí?
- Con xin lỗi bố mẹ. Xin lỗi bác. Đã làm kinh động và khiến mọi người phải lo
lắng phiền muộn nhiều! Lúc đó, con không nghĩ được giải pháp gì khôn ngoan
hơn.
- Không sao! Bây giờ con bình an vô sự thì không sao rồi. Nhi à, bố mẹ đã đau
lòng biết bao khi phải đứng ngoài giương mắt nhìn con chịu hết đau khổ này đến
tổn thương khác. Nhưng giờ thì ổn rồi. Mọi chuyện tồi tệ nhất cũng đã qua rồi.
Chỉ cần con chấp nhận buông tay quên đi tình yêu dành cho Duy Phong thì sẽ không
gì có thể làm ảnh hưởng đến gia đình chúng ta nữa _ Mỹ Cầm dịu giọng khuyên
nhủ.
- Nhưng con không thể. Không thể buông tay. Không thể ngừng yêu thương. Không
thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Không thể xóa nhòa những kỉ niệm đẹp đẽ,
tháng ngày tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng hạnh phúc bên anh ấy. Xin lỗi, con không
thể _ Linh Nhi kiên định phản kháng.
Tiếng khóc. Tiếng hét. Xen lẫn tạo thành tạp âm lào xào như chiếc băng cát –
xét lâu ngày đã không còn nghe được nữa.
Linh Nhi cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ nhỏ nhắn trên cổ tay, giật mình tạm
biệt mọi người và nói có việc phải đi gấp. Trước khi chạy như bay ra cửa còn
không quên dặn dò cẩn thận:
- Chuyện con hồi phục trí nhớ xin đừng nói lại cho Duy Phong. Những việc hiểu
lầm trong quá khứ giữa bố mẹ, Âu Dương Hoa và cô Cẩm Quyên cũng đừng nên nói với
anh ấy. Con xin lỗi nhưng con thà để Phong hiểu lầm và hận gia đình chúng ta đến
tận xương tủy còn hơn nhìn anh ấy đau khổ khi biết Âu Dương Hoa không chỉ bức mẹ
mình đến bước đường cùng mà còn gây nên bao tội lỗi khác. Tốt xấu gì ông ấy cũng
là cha đẻ của Phong. Hơn nữa, nếu Duy Phong biết được chân tướng sự việc sẽ cảm
thấy tội lỗi ân hận suốt đời. Thực sự con không muốn nhìn thấy Duy Phong phải
chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa!
Rút cuộc cô vẫn si ngốc như vậy. Trải qua biết bao đau khổ, bi kịch vẫn một
lòng yêu thương Duy Phong.
Tình yêu dại khờ ấy của Linh Nhi lớn đến mức cô sẵn sàng để bản thân và gia
đình chịu tiếng xấu, chấp nhận đón lấy mọi thiệt thòi để tránh cho Duy Phong
những tổn thương tất nhiên.
[1'> Pama: (papa và mama) bố và mẹ.
Reng reng.
Tiếng chuông điện thoại xé tan tiếng cười giòn giã của Linh Nhi. Trần Thiện
Đạo vội đặt chén cơm đang xúc dở cho cô con gái xuống, chạy ra phòng khách nghe
điện. Trong bếp Mỹ Cầm cũng nín thở nhấc ống nghe lên. Đầu giây bên kia là giọng
nói gấp gáp, lo lắng của cậu thư kí:
- Chủ tịch! Tôi gọi di động cho chủ tịch mãi nhưng không được!
- Tôi đang dùng bữa với gia đình không để điện