
cái cảm giác dụi đầu vào bờ
vai này. Bỗng dưng thấy nhớ nó da diết. Hôm nay là sinh nhật cô, cô muốn mình lấp đầy sự nhớ nhung và ham muốn đó.
Bà Hoa bị con gái ôm cho không còn đứng vững. Nhưng bà vẫn để
nguyên cho Trúc Diệp làm thế, vì bà biết cảm giác khi sống tự lập là như thế nào. Trúc Diệp là đứa con gái đa sầu đa cảm
của bà. Bà hiểu nó hơn ai hết.
- Cái con bé này! Muốn tổ chức sinh nhật nữa không đây?
Bà hoa mắng yêu con gái.
Trúc Diệp buông mẹ ra rồi đỡ lấy túi đồ trong tay mẹ. Cô đưa lên ngắm nghía và hỏi:
- Cái gì thế hả mẹ?
- Toàn đồ tổ chức sinh nhật. Vừa nãy mẹ có gọi điện cho An Lâm nhưng không thấy nó nghe máy.
Tuy là có thất vọng nhưng Trúc Diệp vẫn nói:
- Anh ấy rất bận. Mẹ không cần báo cho anh ấy đâu.
- Hôm nay là sinh nhật con, mẹ muốn cả ba đứa phải tụ họp đông
đủ. Với lại đã lâu mẹ chưa được nhìn thấy An Lâm và Nam Lâm
rồi.
Trúc Diệp ngồi phịch xuống ghế rồi nói vẻ chán chường:
- Anh An Lâm sẽ không đến đâu, khoa tim mạch của anh ấy còn đang thiếu bác sĩ kia kìa.
Bà Hoa quay ra nhíu mày nói:
- Bận gì thì bận. Hôm nay là sinh nhật con, cả năm mới có một
ngày. Chẳng nhẽ nó lại không bớt được chút thời gian đến chúc mừng sinh nhật con sao? Để tí nữa mẹ gọi lại cho nó.
Trúc Diệp đưa tay với lấy quyển báo gần đó.
- Tùy mẹ.
- Mà con gọi điện cho Nam Lâm đi. Lúc mẹ gọi điện nó bảo là nó sẽ đến đấy.
- Vâng vâng. Được rồi.
Nam Lâm đang ngồi thì chiếc điện thoại bên bàn đổ chuông. Mắt vẫn nhìn bàn phím, Nam Lâm nói với Trịnh Thắng:
- Cậu nghe máy đi kìa.
Trịnh thắng nhíu mày. Ai mà chẳng biết cứ có điện thoại là
có việc. Mà người nghe điện thoại sẽ là người phải làm việc. Thường thì ở đây toàn những công việc không đáng phải để hai
người làm. Thỉnh thoảng cũng có những vụ liên quan đến mấy
công ti lớn mà cả anh và Nam Lâm đều phải ra tay. nhưng nghe
tiếng chuông điện thoại thì có vẻ nó thật là lãng xẹt.
- Đừng đùa. Cậu phát hiện ra tiếng điện thoại trước thì cậu đi mà nghe.
Nam Lâm suýt chút nữa thì phát tiết lên người Trịnh Thắng.
Người cãi lại anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi đấy.
Nhưng anh là người không chấp nhặt nên chỉ lườm Trịnh Thắng một cái rồi nhấc máy.
- Alo.
- Chào anh! Tôi là ban lãnh đạo cấp trên. Hiện nay, chúng tôi
nghi ngờ anh làm việc thiếu trách nhiệm và không chu đáo. Chúng tôi đã gửi biên bản qua fax cho anh. Anh đã nhận được chưa?
Nam Lâm nhếch môi cười:
- Biết tôi là ai không mà nói như thật thế?
Đầu dây bên kia cũng như cười nhạt trước câu hỏi này:
- Anh là Nam Lâm đúng không?
- Được rồi. Sao nữa?
- Chúng tôi cũng sẽ phạt anh thêm tôi vô lễ với cấp trên.
Nam Lâm cuối cùng không chịu nổi nữa cũng gầm lên:
- Này đồ lừa đảo. Nói cho cô biết, tội danh lừa lọc công an
cảnh sát là một tội lớn đấy. Muốn làm quen với tôi thì cũng
không nên giở cái trò cũ mèm này ra chứ. Coi tôi là thằng thanh niên mới vào đời hay sao?
Cuối cùng thì Nam Lâm cũng đạt được mục đích là khiến cho đối phương sợ hãi. Bằng chứng là tiếng nói ở đầu dây bên kia bé
hẳn đi và không còn nguyên vẹn tiếng nữa:
- Anh...anh An Lâm. Em đây.
Nam Lâm vắt chân lên tận bàn rồi ngả người ra đằng sau ghế nói hờ hững:
- Em nào? Tôi có hàng trăm em đấy.
- Trúc Diệp đây.
Nam Lâm tí nữa thì ngã ngửa cả người ra sau. Trúc Diệp mà
cũng muốn trêu đùa anh hay sao? Với anh ngay cả cười cô ấy còn
không thèm cơ mà.
Nam Lâm đã phát hiện người trong điện thoại không phải lãnh đạo vì cô ấy chẳng hiểu gì về quy chế ở đây hết. Làm gì có vị
lãnh đạo nào khi muốn phạt một người cấp dưới lại lười đến
mức độ gửi fax và gọi điện thoại bàn cơ chứ? Mà nếu bị phạt cũng không cần nhờ vị lạnh đạo xa tít tắp mù khơi như vậy.
Nam Lâm hơi dịu giọng nói lại. Mặc dù trong đó vẫn còn một chút gay gắt:
- Em bị làm sao thế? Hết trò rồi hay sao?
Trúc Diệp cũng nói lại:
- Đùa một chút thôi mà.
- Có chuyện gì?
- Mẹ bảo tối về nhà em ăn cơm.
Nam Lâm thấy rất vui khi được Trúc Diệp chủ động gọi điện và mời tới ăn bữa cơm sinh nhật như vậy.
- Đã nói với An Lâm chưa?
- Gọi điện không thấy nhấc máy chắc anh ấy đang bận. Em vừa n