
ười không có chiều sâu về tâm hồn. Trước mọi thứ anh đều rất hời hợt khiến người ta cảm
thấy không được ấm áp khi ở bên anh. Hơn nữa. Nam Lâm là người
rất thực tế lại hay nói thẳng thừng, tính bá đạo của anh
cũng khiến người ta phải khó chịu. Sức hút duy nhất của anh
chính là vẻ điển trai và sự bất cần đời.
Con gái thế kỉ 21 mà. Họ đã thôi hết cái kiểu "sến táu" rồi. Những thứ lãng mạn hay ngọt ngào đến rùng mình chỉ dành cho
những cô nàng tuổi dậy thì mà thôi. Cái họ cần khi đã lớn
chính là một người đàn ông thực tế. Pha chút huyền bí và hơi
lạnh nhạt. Tuy nhiên, lạnh nhạt theo cái kiểu ấm áp bên trong
thì lại rất được. Để họ có thể thấy mình vừa quan tâm và
vừa được quan tâm.
Cũng không biết Nam Lâm có thuộc dạng này hay không? Anh là loại người rắn lỏng khí khó phân biệt. Một đôi mắt tầm thường
không thể hiểu nổi anh.
Ăn cơm xong. Nam Lâm quay ra nói với Trúc diệp mặt mày vẫn bí xị nãy giờ:
- Ngồi đây đợi anh!.
Trúc Diệp nói với vẻ miễn cưỡng:
- Sao nữa?
- Anh sẽ tặng quà em.
Khi bóng dáng Nam Lâm mất hút sau cánh cửa thì lúc đó Trúc
Diệp cũng lâm vào trạng thái dở khóc dở cười. Cô đâu có bắt
anh ấy phải tặng quà. Chỉ là vừa nãy muốn kiếm chuyện nói
với anh ấy một chút thôi. Không ngờ Nam Lâm cũng có lúc ngốc
nghếch đến như vậy.
Từ năm 17 tuổi đến giờ. Nam Lâm đã thôi không còn tặng quà cô
nữa. Có thể là sau lần đó, Nam Lâm không muốn có bất cứ cái
gì dây dưa đến cô. MÀ cũng phải thôi, trước đây anh ấy vẫn như
vậy mà.
Nhớ năm sinh nhật cô 15 tuổi. Anh ấy đã làm cô tức muốn chết
khi tặng cô món quà đó. Thật là quá quắt. Sao anh ấy lại biết được? Và nếu biết lại không thể coi như không không được sao?
Vả lại nếu không muốn tặng thì đừng tặng. Đằng này anh ấy
lại lấy cô ra làm trò cười rồi tặng món quà đó. Nam Lâm đúng
là luôn khiến người ta không ghét không được.
Còn An Lâm thì sao? Năm nay anh ấy đã quên cô thật rồi. Cứ nghĩ
đến vấn đề này là cô lại thấy tủi thân. Hầu như năm nào anh
ấy cũng là người nhớ sinh nhật của cô đầu tiên. Là người tặng quà cô đầu tiên, thế mà năm nay...Có lẽ ngay cả việc làm
người sau cùng anh ấy cũng không muốn nữa rồi. Có phải khi có
bạn gái người ta sẽ quên hết mọi thứ xung quanh không? Mặc dù
cô còn chưa chắc chắn là có phải An Lâm có bạn gái hay không
nữa.
Khánh Lâm mỉm cười khi thấy An Lâm ăn rất ngon lành. Đây là một
nhà hàng truyền thống. Nó đã mở ra rừ thời ông nội cô, và bây giờ là do cô đảm nhiệm. Bố cô giờ sức khỏe đã có dấu hiệu
suy yếu, ông không còn minh mẫn mà quản lí nhà hàng được nữa.
Gia đình cô lại không có con trai, chỉ có hai người con gái. Cô
lại là chị cả cho nên phải đưa lưng ra gánh lấy trọng trách
này.
- Anh An Lâm cảm thấy thức ăn ở đây thế nào?
An Lâm làm ra vẻ nghĩ ngợi rồi trả lời:
- Rất đậm đà bản sắc dân tộc. Em nhìn xem, hiếm có nhà hàng
nào có cách bài trí thức ăn và phong cảnh được như thế này.
- Nó độc đáo ở điểm nào?
An Lâm mỉm cười rồi chỉ ra phía góc nhà hàng:
- Cây chuối kia là thật phải không?
Khánh Lâm cũng nhìn ra theo rồi bật cười:
- Ở sau lưng anh còn là một bụi tre nữa đấy.
An Lâm quay lại rồi nói với vẻ khâm phục:
- Sao em lại làm được?
Khánh Lâm tì cằm vào tay mình, chớp đôi mắt và nói:
- Không phải em làm. Mà là ông nội em. Đây là một không gian mở, trời và đất đều có thể thấy được qua đồng tử con người. Ông
em nói là phải tạo cho khách hàng một cảm giác thân thuộc và
để họ cảm thấy yêu quê hương đất nước này hơn.
- Bằng những sự vật của người Việt Nam?
- Vâng.
An Lâm rút tờ khăn giấy bên cạnh rồi lau miệng. Đây là nhà hàng dân gian nên khi ngồi ăn cũng là ngồi trên một cái phản gỗ. An
Lâm ngả người chống tay ra phía sau rồi mỉm cười:
- Ông em chắc phải là một vị lão thành ái quốc.
Khánh Lâm cũng lau miệng rồi nhấp một ngụm rượu gạo nói:
- Có lẽ là thế. Anh đã thấy no chưa?
An Lâm gật đầu:
- Bụng anh đang trương phồng nên đây này.
Khánh Lâm bật cười khanh khách. Nói chuyện với An Lâm giờ đây cô đã thấy có chút thân mật hơn. Cũng không còn cảm thấy ngại
ngùng nữa. Như vậy cô bắt đầu thấy tự tin khi nghĩ đến vấn đề tấn công anh. An Lâm không phải người khô khốc, ngược lại rất
uyển chuyển. Đó là lợi thế cho cô th