
tìm
chút lí trí còn xót lại. Nhưng cô lại không tìm thấy gì ngoài sức nóng của cơ thể đang áp lấy người cô.
Quần áo cứ rơi từ từ, giống như mọi rào cản đã bị phá bỏ.
Thay vào đó là một tình cảm được nung nấu suốt nhiều năm qua
và một phút bốc đồng ghen tuông của hai người.
Đôi môi Nam Lâm lướt nhẹ từ đôi mắt cho đến bờ má, vành tai rồi xuống đôi môi. Hơi thở gấp gáp nóng hổi làm cho những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên cơ thể. Lúc sau, Nam Lâm rời khỏi đôi
môi cô, dùng ánh mắt chan chứa nhất để nhìn cô rồi nói giọng
khàn khàn:
- Trúc Diệp. Cả đời này, em chỉ có thể là của anh thôi.
Trúc Diệp mặt mũi ửng hồng giống như một bông hoa mẫu đơn. Đôi
mắt đê mê với hàng lông mi rung động khiến ai đó trong lúc này
đều cảm thấy say đắm. Tâm trí cô giờ không còn nghĩ được gì
nữa, muốn vùng ra nhưng lại không biết cách. Muốn tiếp tục
nhưng thâm tâm lại không ngừng gào thét. Cuối cùng cô mặc kệ
mọi chuyện trôi theo lẽ tự nhiên. Nếu như Nam Lâm đã nói cả đời này cô chỉ có thể là của anh thì cô cũng không phản kháng
được. Vì giờ đây, anh mãnh liệt hơn ai hết. Mãnh liệt và mạnh
mẽ đến nỗi cô cảm thấy trái tim mình không còn nguyên vẹn khi
nhìn vào mắt anh nữa.
Khi anh tiến vào cơ thể cô, cô đã những tưởng mình rơi xuống
địa ngục, nhưng rồi lại hóa ra đang ở thiên đường. Cô như muốn
hòa vào anh, hòa vào hơi thở gấp gáp của anh.
Đôi bàn tay đan xiết, chặt chẽ và chẳng muôn xa rời...
* * *
Trúc Diệp khẽ cựa mình. cô vừa tỉnh giấc sau một đêm dài đê mê chìm trong đau khổ và ngọt ngào. Cô hoàn toàn nhớ được những
gì mình đã trải qua...Và cô thấy ngạc nhiên là cảm giác lúc
này. Rất vui sướng, hạnh phúc.
Trúc Diệp ngồi dậy vơ lấy quần áo ở dưới đất rồi mặc vào.
Trên cơ thể cô giờ đây có không ít những dấu tích của Nam Lâm
để lại. Khi nhìn thấy nó, cô chợt nhíu mày.
Rồi cô lại thấy mình như một người tình của anh ấy trong cơn say.
Tuy nhiên, khi cô vừa bước vào nhà tắm thì cũng là lúc Nam Lâm
tỉnh dậy. Anh thở mạnh mấy cái như để trấn tĩnh tinh thần.
Đầu óc quay mòng mòng rồi trở về những chuyện xảy ra đêm qua.
Khi nhìn thấy bóng Trúc Diệp vừa bước vào nhà tắm thì cũng
là lúc anh biết cô đã thuộc về anh rồi.
Không phải là anh không hạnh phúc, nhưng lại hoàn toàn lo lắng.
Cô ấy có tự nguyện không? Cô ấy có hận anh không? Hay là chỉ
có mình anh ảo tưởng.
Nam Lâm cứ ngồi thần người ra như thế, đến quần áo anh cũng chẳng buồn mặc.
Lúc sau, Trúc Diệp bước ra với hương sữa tắm ngào ngặt. Điều
ấy lại như muốn kích thích anh nhào vào cô lần nữa nhưng anh
lại kiềm chế. Anh không thể làm như thế được. Hôm qua là anh
say, còn bây giờ là anh đang tỉnh táo. Hoàn toàn có thể kiểm
soát nổi lí trí của mình.
Nam Lâm đưa mắt nhìn Trúc Diệp tiến lại phía mình. Rồi lại nghe cô nói:
- Anh Nam Lâm.
Nam Lâm vội vàng nắm tay Trúc Diệp thành khẩn:
- Trúc Diệp. Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi em.
Trúc Diệp bỗng dưng ngả người vào bờ ngực Nam Lâm khiến anh
không thích ứng kịp mà đờ người ra. Rồi cô ấy đưa tay mân mê
lấy bàn tay của anh và nói:
- Em không biết cảm xúc của mình lúc này là gì nhưng...Anh Nam Lâm, em thấy rất hạnh phúc.
Nam Lâm không tin vào những điều cô nói. Liền đỡ người cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
- Còn An Lâm?
Nói đến anh trai anh, bỗng dưng đôi mắt cô lại trùng xuống. Khuôn mặt tươi vui ban nãy giờ thay vào đó là vẻ trầm buồn đến khó tả. Hình như cô ấy đang đau khổ cái gì đó:
- An Lâm. Thực ra em rất yêu anh ấy...
Nam Lâm thất vọng tột độ. Thì ra là vậy. Tâm tư và trái tim
của cô ấy mãi mãi chỉ trao cho An Lâm mà thôi. Còn với anh, chỉ là một tình cảm nhất thời và bồng bột. Sớm muộn gì nó
cũng bị mai một theo thời gian.
Cố kìm nén cơn đau và một chút gì đó tức giận lại trong
lòng. Anh hờ hững nhếch khóe môi lên cười rồi tựa vào thành
giường. Với lấy bao thuốc trong túi áo và châm một điếu. Làn
khói xám tỏa ra che lấp cả khuôn mặt. Mập mờ như muốn hòa làm một. Rồi anh nói lạnh lùng:
- Chỉ cần em không hận anh là tốt rồi. Cũng muộn rồi đấy. Em đi làm đi.
Trúc Diệp thở dài:
- Còn anh?
- Anh sẽ đi sau. Chìa khóa, anh cũng sẽ cầm một cái.
Là ý gì? Anh ấy đang nói đến vấn đề hai người sẽ ở chung hay sao?
Trúc Diệp lo lắng và bàng h