
ảm xúc trong anh lúc này là gì. Cô là hòn đá ngáng đường anh, lúc trk anh ko bê đi đk,
bây giờ cô đang tự động tránh khỏi cuộc đời anh, anh phải vui mới đúng.
Anh nhìn cô thật lâu như để khẳng định cô ko đùa. Nhưng khuôn mặt ấy chẳng có vẻ gì là bỡn cợt. Anh dằn từng tiếng một:
- Lí do.- Quân muốn biết lí do cô muốn ly hôn.
- Đời tư thôi, lý do cá nhân. Anh đã nói sẽ ko can thiệp
Anh lại chết lặng lần nữa. cảm giác bức bối, anh vừa đánh mất 1 cái gì đó
- Vậy tuỳ em.
Quân đứng dậy bỏ ra ngoài. Anh đang rất khó chịu, khó chịu gấp vạn lần so với lúc Huyền Thư bỏ anh ra đi.
Đã một tuần kể từ tối hôm đó, bây giờ Quân mới trở về nhà. Căn nhà trống không và vắng lặng. Anh bước lên phòng ngủ, đâu đây vẫn còn phảng phất
mùi hương của cô. Anh mở tủ lấy quần áo. Chưa bao giờ anh thấy tủ đồ
rộng như lúc này, bên trong cùng chỉ còn sót lại vài bộ đồ cô chưa kịp
mang theo.
Phòng khách cũng lặng thinh, không còn tiếng ti vi ồn ã thường ngày.
Căn nhà trở nên yên ắng hơn bao giờ hết Quân chưa nói với mẹ, hiện bà đang còn cùng ba anh đi nghỉ dưỡng ở Nha
Trang. Bệnh đau lưng của ba lại tái phát anh ko muốn họ phải lo lắng.
Đưa mắt nhìn quanh, anh dường như đang cố kiếm một thân ảnh nào đó.
Thiên Di đã chuyển đến căn hộ nhỏ gần đài truyền hình. Công việc lại
bận rộ trở lại. Chương trình vừa đk tăng thêm vốn đầu tư và đương nhiên
như vậy yêu cầu cũng cao hơn, khối lượng công việc cũng nhiều hơn. Cô
lại xoay vần với nó.
3 tháng qua đi ………………..
Quân đã
xa Thiên Di đk 1 khoảng thời gian tuy ko dài nhưng đủ để anh nguôi ngoai cảm giác hụt hẫng ban đầu. Những bản hợp đồng, rồi những dự án mới,…
anh nhận ngày một nhiều hơn. Quân ko hiểu sao mình lại trở nên tham công tiếc việc như vậy. Những tưởng sau khi ly hôn, cuộc sống sẽ trở lại như cũ nhưng có lẽ anh đã lầm. Dường như chẳng có gì có thể trở lại đk nữa. Anh ít về nhà hơn, phần lớn thời gian anh ở bên Huyền Thư, cố gắng tìm
kiếm ở cô sự bù lấp lỗ hổng trong trái tim. Và rồi lại thất vọng, ở Thư
ko có cái cảm giác anh muốn tìm.
Thư nhìn anh, cô hiểu đk vì
sao quan hệ 2 người vẫn ko tiến triển đk là bao sau cái ngày Thiên Di ra đi. Cô sợ cái lí do đó. Cô sợ phải công nhận rằng vị trí của cô trong
anh ko còn như ngày trk nhưng liệu, cô phủ nhận đk sự thật này bao lâu.
Có lẽ rồi một ngày Quân sẽ tự nhận ra bản thân anh đã thay đổi.
Bên cạnh Quân và Thư, ở đâu đó Tuấn vẫn ko ngừng tìm kiếm Thiên Di. Ở
người con gái này có gì đó thu hút anh một cách mãnh liệt. Lần đầu tiên
anh nhìn thấy cô trong lễ đường Tuấn đã ko thể nào rời mắt khỏi con
người đặc biệt ấy. Nên cho dù anh biết cô là vợ Quân nhưng chưa bao giờ
anh kìm lòng đk. Tuấn ko rõ tình cảm của mình. Là yêu hay chỉ là sự quý
mến…..Ngày anh biết 2 người ly hôn trong anh dường như loé lên 1 hy
vọng. Anh đã liên lạc với cô nhưng ko đk. Lần nào cô cũng tắt máy. Cô
đang trốn chạy cái gì. Tuấn thật lo lắng ko nguôi.
Đâu đó. Trên một con phố .Một người con gái đang nhẹ bước tản bộ trên những hàng gạch lá dừa thẳng tắp
Đã cuối hạ, không còn cái nóng bức, cái chói chang của mặt trời. Không
khí cũng mát mẻ hơn. Thiên Di nhẹ vươn người như thu vào mình những
khoan khoái ấy. Khẽ xoa bụng. Đã bước sang tháng thứ 4 mà cô ko thay đổi gì nhiều.Về ngoại hình lẫn cân nặng. “ Ko nói chắc chẳng ai biết mình
mang thai.”
Khẽ thở dài, cô lại nghĩ về câu hỏi sáng nay của bác sĩ:
- Sao không thấy anh nhà đi cùng. Biết nói làm sao, chẳng nhẽ lại ngồi kể lể hoàn cảnh, cô đành cười trừ cho qua
- Nhà em bận chị ạ.
Còn nhớ những ngày đầu cuộc sống đơn thân quả thật khó khăn. Cô thì ốm
nghén,mỗi sáng sớm thức dậy đều buồn nôn những lúc ấy nhìn quanh ko có
ai, cô hay tủi thân thấy mình sao mà cô độc, yếu đuối quá, cô lại thấy
nhớ mẹ khinh khủng.Thiên Di phát hiện ra từ ngày mang bầu cô trở nên
nhạy cảm hơn trk nhiều.Nhưng rồi công việc cùng những câu chuyện của
đồng nghiệp ở đài truyền hình khiến cái cảm giác mà cô gọi là sự đa cảm
của bà bầu ấy trôi qua 1 cách nhanh chóng. Cuộc sống của cô lại cân bằng như vốn có.
Tại nhà anh
Hôm nay căn hộ của Huyền Thư đang sửa chữa đường ống nước nên hai người về căn biệt thự này ăn cơm. Công
việc bận rộn vừa ăn cơm xong là anh lại chuẩn bị lên phòng làm việc
nhưng đi đk vài bước Huyền Thư lại làm nũng. Cả ngày ở công ty, về đến
nhà lại chui tọt vào phòng làm việc, Thư ko muốn anh ở ngoài tầm mắt
mình chút nào. Mỉm cười về sự trẻ con đó, Quân mang laptop ra ngồi dưới
phòng khách cùng Huyền Thư. Anh làm việc còn Thư xem phim.
Là người ưa yên tĩnh khi làm việc nên tiếng Tivi ko khỏi làm Quân phân tâm, anh bất giác lên tiếng:
- Thiên Di, nhỏ tiếng đi.
Huyền Thư chết lặng. Cô vừa nghe rõ mồn một hai tiếng Thiên Di. Anh đã
gọi cô là Thiên Di. Như ko tin vào tai mình Thư nhìn Quân đau đớn hỏi
lại:
- Anh vừa gọi em là gì
Mải mê từ nãy giờ Quân mới giật mình nhớ