Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327631

Bình chọn: 8.5.00/10/763 lượt.

em có thể làm được chưa?”

Nhìn hình vẽ và công thức anh ghi, Tư Tồn như thấy được ánh sáng cuối đường
hầm tăm tối, liền đưa bút thoăn thoắt, chẳng bao lâu đã dễ dàng giải
xong bài toán.

“Bài này coi như không tính, em làm lại bài khác”. Nói rồi anh lật sách tìm một bài toán tương tự để Tư Tồn làm. Lần này,
cô giải bài không chút khó khăn.

Vài ngày sau, Tịnh Nhiên mang đề thi thử và những dạng bài cần ôn tập về nhà cho Mặc Trì. Anh yêu cầu Tư Tồn nội trong một ngày phải làm xong toàn bộ đề thi, còn mình đích thân ngồi đó giám sát. Buổi tối, anh xem và sửa toàn bộ những lỗi sai trong
bài làm của Tư Tồn. Kết quả so với bài thi lần trước đã có sự cải thiện
đáng kể, nhưng có môn vẫn chưa đạt, đặc biệt là Số học. Một tháng nữa
thôi là kì thi đã đến rồi, Tư Tồn rõ ràng cần phải tập trung học tập hơn nữa.

Sáng thứ hai, Mặc Trì đến thư phòng từ rất sớm, sắp xếp lại các bài thi trên bàn. Tư Tồn vừa bước vào đã bị đống bài tập làm cho kinh
hồn bạt vía. Khi lướt qua sổ điểm trên giấy, Tư Tồn buột miệng nói: “Sao có thể thấp như vậy được ?”

Đột nhiên, Mặc Trì cảm thấy vô cùng
tức giận, bản thân cô làm bài thế nào còn không biết sao mà lại hỏi anh. Nghĩ vậy, Mặc Trì liền cao giọng nói: “Em vẫn không biết xấu hổ mà còn
hỏi? Ôn tập cũng đã gần một tháng rồi mà chỉ tiến, bộ được có chút xíu.
Chưa đầy một tháng nữa là đến kì thi rồi, thành tích thế này làm sao đỗ
đây?”

Gần một tháng trời qua, Tư Tồn đã phải đêm ngày vất vả đèn
sách, cũng tiêu tốn không biết bao nhiêu công sức và thì giờ, không ngờ
mới sáng sớm đã bị Mặc Trì vô cớ trách mắng, cộng thêm áp lực lớn chất
chứa trong lòng bấy lâu khiến cô không thể nhẫn nhịn mà buột miệng nói:
“Dù sao cũng là do bản thân em kém cỏi. Em không muốn lãng phí thời gian của anh thêm nữa”.

Vốn dĩ không định bực bõ gì với Tư Tồn, nhưng khi thấy cô cãi lại, lửa giận trong người Mặc Trì bừng bừng nổi lên,
anh cao giọng nói: “Bây giờ em mới nói, vậy thì quãng thời gian vừa rồi
anh bỏ ra chẳng phải đã lãng phí rồi sao. Vậy sao lúc đầu còn nói muốn
tham gia kì thi? Lẽ nào, người nhà họ Mặc chúng ta đi thi rồi lại mất
mặt mang theo một con vịt mà quay về sao?”

“Ai muốn làm người của nhà họ Mặc các anh chứ? Không phải, chính anh là người luôn muốn em rời khỏi đây sao? Vậy em đi là được chứ gì?!” Cuối cùng, áp lực đè nén
trong tâm tư Tư Tồn suốt nhiều ngày qua cũng được nói ra thành tiếng.
Lòng dù nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng chẳng hiểu sao, cùng lúc, những
giọt nước mắt cứ lăn dài mãi xuống hai má, không cách nào ngăn được.

Mặc Trì không ngờ, thì ra Tư Tồn vốn hiền lành lúc tức giận cũng nóng nảy
như vậy. Thấy cô toan rời khỏi thư phòng, anh vội đẩy chiếc xe lăn đến
chặn trước mặt rồi hét lên: “Nhà họ Mặc là nơi em muốn đến thì đến, muốn đi là đi, nhẹ nhàng vậy sao?”

Câu nói ấy khiến Tư Tồn không nén được tức giận, buột miệng đáp: “Vốn dĩ đâu phải em muốn đến đây!”

Mặc Trì rơi vào im lặng. Lẽ nào, không phải ngay từ đầu cô tình nguyện đến
nhà họ Mặc sao? Hay chỉ có tấm lòng thương con của người mẹ vĩ đại, cùng với lòng phúc hậu của đồng chí Lưu Xuân Hồng mới có thể mang được cô
con gái đoan trang nhà người ta về làm vợ một kẻ tàn phế như anh? Nói
cho cùng, tất cả sai lầm đều từ anh mà ra. Nghĩ tới đó, Mặc Trì khó nhọc lên tiếng: “Em đi đi! Anh cũng không muốn ép một người không tình
nguyện phải ở lại nơi người ta không muốn ở. Và nếu thực lòng muốn đi,
muốn rời khỏi đây một cách quang minh chính đại, em nhất định phải học
tập thật chăm chỉ, ôn luyện thật nghiêm túc. Giả như lúc này em trốn
chạy, mọi chuyện đồn ra ngoài chẳng phải mất mặt nhà họ Mặc chúng ta lắm sao”.

Thật ra, lời vừa thốt ra, Tư Tồn đã cảm thây cực kì hối
hận. Việc cô tới nhà họ Mặc là do trưỏng bối làm chủ, sao có thể trách
Mặc Trì được. Nhưng nghĩ tới mấy lời khó nghe anh vừa nói, trong lòng cô thấy tấm tức vô cùng. Cô hít một hơi thật sâu, cắn môi nói: “Em thi
không đỗ, anh đừng có tức giận đấy”.

Mặc Trì cười lạnh đáp: “Học sinh do anh phụ đạo thi không đỗ ư? Có phải em đánh giá anh quá thấp rồi không?”.

Tư Tồn khẽ chớp mắt, nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào. Mặc Trì
lại tiếp: “Bắt đầu từ ngày mai, hàng ngày trong buổi học sáng, em phải
dành ra hai tiếng để học Toán, buổi tối dành thêm hai tiếng ôn các môn
khoa học khác. Một tháng nữa kì thi đến rồi, có mệt mỏi một chút cũng
không hại gì đâu”.

“Tinh thần chiến đấu” với sách vở của Tư Tồn
một lần nữa lại được khơi dậy mạnh mẽ. Nếu không mucm người đàn ông
trước mặt xem thường mình, cô nhất định phải đạt thành tích thật tốt,
khiến anh khâm phục, tự hào mới được. Tư Tồn vội lau nước mắt, ngồi
xuống chiếc ghế phía trước bàn, cầm quyển sách Toán lên, thầm ra lệnh
cho bản thân phải chuyên tâm học hành hơn nữa.

Mặc Trì đưa xe lăn đến trước mặt Tư Tồn, mở quyển sách cô đang cầm trên tay ra, mặt tối
sầm lại: “Toán học không giống như Ngữ văn, dù đọc hết cả quyển cũng
không có tác dụng gì đâu. Trước đây là do anh lơ là, chỉ mải giảng b


XtGem Forum catalog