
g ôn tập.
Vòng thi sơ khảo sẽ được quyết định vào trung tuần tháng Mười Một, thời gian chỉ còn chưa đầy một tháng. Tư Tồn đã làm đề thi thử mà Tịnh Nhiên mang ồ trường về, nhưng ngoại trừ Ngữ văn ra thì tất cả các môn đều không
đạt yêu cầu. cầm kết quả trên tay, hai mắt Tư Tồn đỏ hoe. Kết quả kém
như vậy chẳng phải đã phụ lòng Mặc Trì, phụ cơ hội mà anh mang đến cho
cô rồi sao?
Tịnh Nhiên thấy thế liền nhẹ nhàng an ủi: “Chị mới
học một nửa lớp mười, kiến thức đề thi thử đến lớp mười một mới được
học, thế nên kết quả bài thi mới không được như ý. Chị cố gắng đọc hết
sách của lớp mười một, lần sau làm lại xem sao”.
Tư Tồn nhìn
chồng sách chất cao ngất trên bàn, lo lắng đến nỗi nước mắt cứ trào ra
mãi không thôi. Đúng là cô từng đi học nhưng nghỉ cũng đến. nửa năm rồi
Giờ còn chưa đầy một tháng nữa đã thi rồi, cô phải làm sao đây?
Cửa phòng bỗng mở ra, Mặc Trì đẩy xe lăn đi vào, hỏi Tư Tồn: “Đã làm đề thi thử rồi, em thấy sao?”
Tư Tồn sợ hãi, vội vàng gấp bài thi vừa làm, giấu ra sau. Kết quả quá kém thế này, để anh biết được chắc chắn sẽ không vui.
Mặc Trì đưa tay ra, nhẹ nhàng cười nói: “Đưa anh xem thử”.
Tư Tồn khó nhọc lắc đầu, đưa mắt sang Tịnh Nhiên cầu cứu.
Tịnh Nhiên mỉm cười nói: “Chị cho anh xem đi. Mâ'y năm nay anh vẫn kiên trì
học tập, đừng nói là các môn cấp ba, các môn được dạy ở trường đại học
anh đều tự học hết rồi. Anh có thể giúp được chị đấy”.
Mặc Trì
vẫn kiên nhẫn đưa tay ra, nhìn Tư Tồn bằng ánh mắt cổ vũ. Ánh mắt ôn hòa ấy khiến cho nỗi xấu hổ trào dâng trong Tư Tồn, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn đưa bài thi cho anh xem.
Mặc Trì nghiêm túc lật xem một lượt,
đôi mắt sâu cụp xuống. Nhìn cặp lông mi dày, rậm của người con trai đang ngồi trước mặt, Tư Tồn thật không tài nào đoán biết được anh đang nghĩ
gì. Nỗi sợ hãi, lo lắng về việc phải đối diện với sự giận dữ và ánh mắt
thất vọng của anh khiến tim cô đập thình thịch mãi không thôi.
Một lúc lâu sau, Mặc Trì mới đặt bài thi xuống, nhẹ cười nói: “Bài thi thử làm chưa tốt nên em không vui phải không?”
Giọng nói ôn tồn cùng nụ cười ấm áp của anh khiến nỗi lo lắng của Tư Tồn gần
như tan biến. Cô gật đầu, lí nhí đáp: “Em không còn hi vọng nữa rồi”.
Mặc Trì khẽ khàng nói: “Nhìn bài thi có thể thấy, em nắm rất vững những
kiến thức đã học. Nhưng cách học của em chưa đúng, có những phần được ôn tập rất kĩ, có những phần lại chưa ôn đến nơi đến chốn.
Bài thi đại học sẽ bao gồm toàn bộ kiến thức, vì thế em phải đọc hiểu để nắm
thật chắc mọi vấn đề, đồng thời khắc phục những phần trọng điểm còn yếu, như vậy là đã thành công một nửa rồi”.
Tư Tồn chăm chú mở to hai mắt Mặc Trì lại nói: “Môn Ngữ văn, về cơ bản, em nắm rất tốt, chỉ cần
không viết về những vấn đề quá lớn lao thì nhất định sẽ qua được. Môn
Toán có vẻ kém, còn những môn khác chỉ cần thật chắc trọng điểm thì kì
thi đại học trước mắt không phải là không vượt qua được. Chúng ta chỉ
cần sắp xếp lại lịch học là được rồi”.
Tịnh Nhiên giả bộ bĩu môi: “Anh không sắp xếp lại lịch học cho em nhé!”
Mặc Trì quay sang cười nói: “Em gái anh học tốt như vậy, còn cần anh phải
dạy cho nữa sao? Với đề thi này, không chừng em còn đứng nhất ấy chứ”.
Tịnh Nhiên có chút đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi! Em là nữ tướng quân đánh đâu thắng đó mà!” Nói rồi cô quay sang Tư Tồn: “Năm lớp mười em học Toán
kém lắm, có một lần điểm sô' chỉ dưới tám mươi thôi. Nhưng anh đã dạy
lại và chỉ cho em phương pháp học. Bây giờ, lần nào thi em cũng được hơn chín mươi điểm đấy. Chị cứ để anh dạy, nhất định sẽ tiến bộ trông
thấy”.
Tư Tồn mấp máy môi toan nói thành lời, tám mươi điểm còn bị gọi là kém, vậy không đạt như cô thì gọi là gì?
Mặc Trì lại nói: “Để dạy kĩ môn Toán vào lúc này e rằng hơi muộn, anh sẽ
hướng dẫn lại những kiến thức cơ bản đủ để em qua được là tốt rồi. Chúng ta không học những phần khó nữa mà tiết kiệm thời gian để học những môn xã hội. Thi đại học tính tổng điểm nên điểm tất cả các môn mới là yếu
tố quyết định”.
Tịnh Nhiên nghe vậy liền vỗ tay nói: “Anh và thầy giáo em nói giống hệt nhau. Tư Tồn, chị có hi vọng rồi! Anh, anh phải
quan tâm đến chị thật nhiều đấy nhé!”
Cô em tinh quái đang cố
gắng tạo cơ hội để anh và Tư Tồn được gần gũi nhau đây mà, Mặc Trì như
đọc được suy nghĩ của Tịnh Nhiên. Trong cuộc sống đầy màu xám của anh,
may nhờ có cô em gái như một mầm xanh mang đến sự thanh thản này.
Mặc Trì tự di chuyển xe lăn đến trước bàn, lấy bút và giấy viết vài điều
rồi đưa lại cho Tư Tồn: “Chúng ta học theo kế hoạch này nhé, em xem có
được không?”
Tư Tồn do dự nhận lấy mảnh giấy từ tay Mặc Trì, thì
ra đó là một bản thời khóa biểu. Thời gian học trong ngày của cô được
chia làm ba quãng: Từ tám giờ sáng đến hai giờ chiều, đọc lại tất cả các bài học; buổi chiều từ hai giờ đến sáu giờ, tập trung làm các bài tập
trong sách, khắc phục những phần kiến thức còn yếu; buổi tốì từ tám giờ
đến mười giờ là thời gian