
học Toán.
Chờ Tư Tồn xem xong, Mặc Trì
mới nói tiếp: “Lịch học sắp xếp hơi dày, thời gian này em phải chịu khổ
một chút, có gì thắc mắc nữa không?”
Tư Tồn lập tức lắc đầu. Mặc
Trì vì cô mà lập thời khóa biểu, lại còn giúp cô ôn tập nữa. Chẳng còn
cách nào khác để đáp lại công sức cũng như tình cảm của anh ngoài cách
nỗ lực học tập thật chăm chỉ và thi đỗ đại học.
Sau đó, Mặc Trì
tiếp lời: “Tối nay, chúng ta sẽ bắt đầu luôn. Lát nữa, ăn tối xong, em
đến thư phòng học Toán. Sau này, cứ đúng tám giờ, anh sẽ chờ em ở đó.
Tịnh Nhiên cũng phải đến nhé, không thể vì kết quả tốt mà chủ quan
được”.
“Em biết rồi!”, Tịnh Nhiên nói rồi vui vẻ thì thầm vào tai Tư Tồn: “Anh đã ra tay, chị nhất định sẽ thành công!”
Tối hôm ấy, Mặc Trì
chính thức trở thành gia sư của Tư Tồn. Phòng học chính là phòng đọc
sách quen thuộc. Buổi sáng, anh giúp cô hệ thống lại kiến thức, buổi
chiều khi Tư Tồn ngồi làm bài tập thì anh lặng lẽ chuẩn bị môn học cho
buổi tối. Buổi tối, sau khi học xong môn Toán, Tư Tồn muốn quay lại đọc
Ngữ văn thì bị Mặc Trì ép quay về phòng đi ngủ. Bởi theo anh, chỉ khi
duy trì một cơ thể khỏe mạnh và một tinh thần tràn đầy năng lượng mới có thể làm bùng nổ những tiềm năng lớn ẩn sâu bên trong con người.
Tư Tồn không hề biết rằng, sau khi mình quay về phòng nghỉ ngơi, Mặc Trì
vẫn còn ở lại thư phòng rất lâu. Anh chữa những bài cô đã làm, đánh giá
tình hình bài vở mà cô nắm được và chuẩn bị đề cương luyện tập cho buổi
học hôm sau. Kì thi đại học lần này đối với Mặc Trì dường như còn quan
trọng hơn đối với bản thân người ứng thí là Tư Tồn. Vận mệnh của anh đã
không thể thay đổi, nhưng Tư Tồn thì khác, có thể thông qua cánh cửa đại học để bắt đầu một cuộc sống mới. Thây tâm ý Mặc Trì đã quyết, Trần Ái
Hoa biết dù trời có sập cũng không thể bắt anh dừng lại, vì thế đành
miễn cưỡng đồng ý để Tư Tồn tham dự kì thi. May thay, Tư Tồn là một cô
gái ngoan ngoãn lại thật thà, bà cũng dần coi cô như con đẻ. Có thể cùng nhau sống dưới một mái nhà, âu cũng là duyên phận. Vả chăng, biết đâu
Tư Tồn lại thi không đỗ, lúc đó con trai bà sẽ không còn lí do gì để con bé rời khỏi nhà họ Mặc nữa.
Mỗi ngày, bà đều nhắc cô giúp việc
chuẩn bị bữa ăn với đầy đủ món mặn món ngọt để bồi bổ cho ba đứa con
đang học thi. Canh cá bổ não, canh xương tăng cường sức khỏe thay phiên
nhau xuất hiện trong bữa cơm. Buổi tối, cô giúp việc còn chuẩn bị cả bữa ăn đêm cho tụi nhỏ đang cặm cụi đèn sách. Mặc Trì - đứa con trai mà bà
yêu thương nhất - vốn cơ thể yếu ớt không thể tham gia thi cử, bao nhiêu ấm ức trong lòng dù không nói ra, bà đều thấu hiểu cả. Giờ nó lại phải
cùng Tư Tồn vất vả đèn sách, cứ tiếp tục nhiều ngày như vậy, không biết
có thể chịu đựng nổi không?
Khả năng ghi nhớ của Tư Tồn thật
khiến Mặc Trì kinh ngạc. Tất cả những kiến thức đã học qua, chỉ cần xem
lại một chút là cô đã có thể nhớ lại. Nhưng riêng với môn Toán, dường
như khả năng thiên phú đó hoàn toàn bị triệt tiêu. Ngay đến công thức
Toán học cơ bản nhất, Mặc Trì thậm chí phải giảng rất lâu, cô mới miễn
cưỡng hiểu được. Lần nào làm bài sai, Tư Tồn cũng đổ ỉỗi cho công thức
quá khó hiểu.
Tối hôm đó, Tư Tồn lại tiếp tục lao tâm khổ tứ vật
lộn với môn Toán. Lông mày nhíu chặt, cây bút chì tì dưới cằm, dù đã vất vả suy nghĩ rất lâu nhưng cô hoàn toàn không nắm được bất cứ điều gì để tìm ra manh mối làm bài. Đôi mắt cô mở to, nhìn chằm chằm vào quyển
sách trước mặt, như muốn đục thủng một lỗ trên đó, mà tuyệt nhiên vẫn
không nảy ra bất cứ công thức nào.
Mặc Trì nhìn Tư Tồn khẽ mỉm cười,
dáng vẻ chăm chỉ nghiêm túc của cô thật sự vô cùng đáng yêu, chỉ là tại
sao cô không thử di chuyển đôi tay một chút? Đó là một bài toán hình học không gian nên chỉ cần kẻ thêm một đường nữa thì câu hỏi trong bài sẽ
được giải quyết gọn ghẽ.
Tư Tồn nhìn Mặc Trì vẻ cầu cứu, nhưng anh nghiêm mặt nói: “Đừng nhìn anh, trong lúc thi anh không thể giúp em làm bài được”.
Cô oan ức cắn môi rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt.
Mặc Trì buồng một tiếng thở dài, khẽ nhắc: “Em thử kẻ thêm một đường nữa xem sao”.
Tư Tồn cầm thước kẻ, vạch một đường thẳng song song
với hình vẽ lúc đầu nhưng hồ như chẳng nhận ra điều gì khác biệt. Mặc
Trì khẽ cười, thầm nghĩ, xem ra Tư Tồn thật sự thiếu tư duy logic. Lại
thở dài đánh thượt, anh cầm cây thước kẻ, kéo quyển sách Toán lại gần,
nghiêm khắc nói: “Anh giảng lại một lần cuối cùng thôi đấy nhé, nếu vẫn
không hiểu thì em hãy chuẩn bị xòe tay ra chịu phạt!”
Tư Tồn nhẹ
cắn môi. Khi còn học cấp ba trường huyện, cô có được học Toán, nhưng học không tốt lắm. Bởi thành tích các môn khác khá cao nên kết quả cuối năm không đến nỗi tệ. Song, nghỉ học đã được nửa năm rồi, kì thi đại học
lại đang đến gần ngay trước mắt, cô hoàn toàn không biết rồi vận mệnh
của mình sẽ đi đến đâu nữa?
Mặc Trì dùng bút đỏ kẻ thêm một đường lên hình để Tư Tồn dễ nhìn hơn, sau đó lại viết sẵn cả công thức vào
rồi mới đẩy quyển Toán lại cho cô: “Bây giờ