
cũng
nhìn anh, dường như còn cảm nhận được cả nỗi đau nơi đáy mắt anh. Cô rất muốn bước đến bên, nắm chặt lấy tay anh, chia sẻ với anh niềm đau ấy,
nhưng chỉ có thể kìm ý nghĩ ấy trong lòng mà thôi. Song, ánh mắt trong
sáng đầy thương cảm ấy, Mặc Trì đã bắt gặp khi ngẩng đầu lên, giây phút
đó trái tim anh thoáng xao động. Đột nhiên, Mặc Trì nhớ ra Tư Tồn đã
từng học cấp ba, trình độ học vấn cũng không kém nên buột miệng nói: “Tư Tồn cũng phải tham dự kì thi”.
Câu nói của Mặc Trì lại làm dấy
lên một cuộc bàn luận sôi nổi giữa các thành viên trong gia đình, nhưng
mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ khác nhau. Khỏi phải nói, Tịnh
Nhiên là người vui mừng nhất, vì từ nay có thêm một người bạn cùng cô ôn tập. Thái độ của Thị trưởng Mặc không dứt khoát vì việc Tư Tồn trước
giờ hoàn toàn do Trần Ái Hoa quyết định. Ngay cả việc kết hôn giữa Mặc
Trì và Tư Tồn, ông cũng chưa từng tán thành. Nhưng người đã đến rồi thì
cứ thuận theo tự nhiên vậy, hơn nữa ông cũng không có thời gian để hỏi
han nhiều.
Người duy nhất phản đối là Trần Ái Hoa: “Tư Tồn đã kết hôn, không cần phải thi nữa”.
Mặc Trì hồ như quên mất sự hiện diện của Tư Tồn, đanh thép phản đốì: “Con
và Tư Tồn vốn không phải ỉà vợ chồng thật sự. Nếu vì chuyện kết hôn mà
không cho Tư Tồn dự thi, vậy thì ngay ngày mai con sẽ li hôn với cô ấy”.
“Con điên rồi!”, Trần Ái Hoa đột ngột cao giọng: “Li hôn rồi con sẽ thế nào? Nó sẽ ra sao? Con cho rằng li hôn sẽ mang lại tiếng thơm cho một cô gái à?”
Trước phản ứng kịch liệt của mẹ, Mặc Trì có chút hốỉ hận vì
những lời mình vừa thô"t ra. Những lời ấy không những khiến mẹ anh bận
lòng mà còn vô tình làm tổn thương đến Tư Tồn. Nhưng Tư Tồn vẫn im bặt,
hai tay đan chặt vào nhau để trước vạt áo.
“Tư Tồn đã học cấp ba, hoàn toàn có khả năng thi đại học. Việc này liên quan đến cuộc đời của
một con người nếu như không đến nhà chúng ta, cô ấy nhất định đã có thể
tham gia kì thi này rồi. Không thể vì lí do đã kết hôn mà chúng ta tước
đoạt đi quyền lợi của cô ấy được!” Trong giọng nói của Mặc Trì đã có
chút xúc động.
Trần Ái Hoa tức giận đến nỗi hơi thở đã trở nên dồn
dập. Sao Mặc Trì con trai bà hôm nay lại không biết tốt xấu như vậy? Bà
đương nhiên biết Tư Tồn từng học cấp ba, thậm chí còn biết cô học giỏi
lại đa tài, chính vì thế càng không muốn để Tư Tồn dự thi. Nếu Tư Tồn đi học đại học, Mặc Trì sẽ ra sao? Cô gái ấy liệu có còn an phận bên đứa
con trai của bà nữa không? Có còn dành cả cuộc đời cho một người tàn phế như Mặc Trì không? Bà cũng chỉ là một người mẹ bình thường như bao
người mẹ khác, những chuyện liên quan đến con trai, bà thực có đôi chút
ích kỉ. Đứa con trai ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ, bà chỉ mong muốn bên cạnh nó có một người tri kỉ, cùng nhau đi qua những năm tháng cuộc
đời sau này.
Tư Tồn cúí đầu xuống, cảm thấy có lỗi vì mình đã trở thành nguyên nhân gây ra mâu thuẫn trong gia đình. Sau cùng, Thị trưởng Mặc vẫn là người kiềm chế tốt nhất cơn nóng giận, ông xua tay nói: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, chuyện riêng của Tư Tồn, hãy để nó tự quyết
định. Tư Tồn, con muốn dự thi không?” Thị trưởng Mặc nhân hậu nhìn con
dâu, nét mặt ánh lên vẻ ân cần mà uy nghiêm.
“Con” Tư Tồn hết
nhìn Thị trưởng Mặc lại nhìn Trần Ái Hoa, nhìn Mặc Trì rồi lại nhìn Tịnh Nhiên. Mọi thứ đến quá đường đột, cô nhất thời còn chưa kịp suy nghĩ
cho thông suốt, huống hồ lại phải ngay lập tức đưa ra một lựa chọn sẽ
trở thành quyết định trọng đại, liên quan đến cả cuộc đời sau này. Vì lẽ gì Mặc Trì lại muốn cô tham dự kì thi? Tư Tồn nhìn chăm chú vào anh, hi vọng nhận được một câu trả lời.
Mặc Trì như nghe được câu hỏi
không thành tiếng ấy, liền nói: “Cô nghĩ gì thì nói vậy, đừng để sau này bản thân phải thấy day dứt, hối hận”.
Tịnh Nhiên nghe thế cũng
thêm lời hưởng ứng: “Phải đó! Phải đó! Chị mau nói đi!”. Trần Ái Hoa
liền đưa ánh nhìn sắc bén sang con gái khiến Tịnh Nhiên sợ hãi im thin
thít, nhưng vẫn bướng bỉnh nháy mắt với Tư Tồn.
Tư Tồn thoáng im
lặng, thu hết can đảm, ngẩng đầu nhìn mọi người, đúng lúc bắt gặp ánh
mắt cổ vũ chan chứa niềm hi vọng và tin tưởng của Mặc Trì, bỗng cảm thấy một niềm thôi thúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng, liền cất tiếng dõng
dạc: “Con muốn tham gia kì thi, con muốn học đại học”.
***
Thế rồi, Tịnh Nhiên giúp Tư Tồn tìm lại toàn bộ sách cấp ba để học. Thời
gian của Tư Tồn ngày một trở nên hạn hẹp, suốt cả ngày đêm, hầu như cô
đều chăm chỉ đọc sách. Ngày ấy, học sinh cấp ba chỉ học hai năm với năm
môn học: Ngữ văn, Toán học, Chính trị, Lịch sử, Địa lí. Năm môn nhưng có tất cả hai mươi quyển sách khiến Tư Tồn học đến choáng váng đầu óc.
Cuối tháng Mười, Bộ Giáo dục có thông báo chính thức về việc khôi phục kì
thi đại học trên khắp cả nước. Tịnh Nhiên và Tư Tồn có thể tham gia,
nhưng trong thông báo quả nhiên không cho phép người tàn tật ứng thí Sớm đã chuẩn bị tâm lí, Mặc Trì không mảy may biểu hiện điều gì. Anh chỉ
dặn đi dặn lại Tịnh Nhiên và Tư Tồn phải cố” gắng tập trun