
ang tạm nghỉ.
Cốc, cốc, cốc! Tiếng gõ cửa của Mặc Trì rơi vào tĩnh lặng, không có tiếng
trả lời. Không đợi thêm, anh chủ động đẩy cửa vào phòng. Cửa sổ vẫn mở
toang, gió từ bên ngoài ào ào thốc vào. Tư Tồn đâu rồi? Đẩy xe lăn đến
trước cửa sổ, Mặc Trì thêm một lần nữa dùng hết sức bình sinh đóng cánh
cửa lại. Nhờ vậy mới phát hiện then đã hỏng, khiến cửa không thể đóng
kín được, Đêm hôm mưa gió thế này, Tư Tồn có thể đi đâu được? Mặc Trì lo lắng nghĩ, chắc cô không ngu ngốc đến mức chạy đi tìm người sửa cửa sổ
đấy chứ? Thường ngày, ngoài Tịnh Nhiên, cô không nói chuyện với ai cả,
vậy thì có thể đi đâu tìm người giúp đây? Cảm giác xót xa đột nhiên trào lên trong ngực Mặc Trì. Trong lúc ba mẹ và Tịnh Nhiên đi vắng, chỉ có
anh là người đàn ông duy nhất trong gia đình, cô gặp khó khăn như vậy mà không đến tìm anh sao?
Nỗi hoảng sợ trào dâng khiến Mặc Trì nhất thời không nghĩ ngợi được gì nữa. Ngày thường, anh có bao giờ mở cho cô cơ hội nào đâu? Cố gắng trấn tĩnh bản thân, một lúc sau, Mặc Trì đưa
mắt nhìn khắp xung quanh một lượt thì phát hiện ra trên bàn có một cuốn
sách để mở đã bị mưa hắt vào làm ướt nhẹp. Mặc Trì cầm quyển sách lên
xem, thì ra là cuốn Giá lý đích Lê Minh tịnh thiểu thiểu. Đôi mày khẽ
chau lại, anh suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng đẩy xe về phía phòng
sách.
Mặc Trì giơ tay gõ
cửa nhưng không đợi bên trong trả lời đã đẩy cửa tiến vào. Đèn trong
phòng lúc này đã bật sáng, Tư Tồn đang ngồi co ro trong một góc phòng,
trên tay vẫn cầm chặt một cuốn sách, ánh mắt hoảng hốt, lo sợ.
Hình ảnh ấy của Tư Tồn đập vào mắt khiến một cơn thịnh nộ vô cớ bùng lên
trong lòng Mặc Trì, anh lớn giọng quát: “Sao cô lại chạy đến đây? Ai cho phép cô vào đây hả?” Thực ra, trong thâm tâm anh chỉ muốn thốt lên:
“Không thấy cô ở trong phòng, có biết tôi đã lo đến nhường nào không?”
Tư Tồn sao có thể hiểu được tâm ý này của Mặc Trì, chỉ biết mỗi một ý nghĩ là anh đang trách mình, vội vàng đứng bật dậy, để sách trở lại giá rồi
như một đứa trẻ mắc lỗi, lí nhí lên tiếng: “Tôi xin lỗi! Vì Tịnh Nhiên
nói tôi có thể đến đây nên tôi...”
Mặc Trì biết Tư Tồn vì hiểu
sai ý mình, bất giác cuống cuồng cả lên, khẽ day nhẹ trán, trong lòng
không ngừng tự vấn phải chăng mình đã quá hung dữ? Thế rồi, anh lạnh
nhạt đưa lời giải thích: “Y tôi là, cửa sổ trong phòng bị hỏng, tại sao
cô không đến tìm tôi?”
Tư Tồn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mặc Trì, thì ra anh đang quan tâm đến cô ư?
Mặc Trì đẩy xe lăn đến trước mặt Tư Tồn, yên lặng nhìn, rồi ân cần nói với
cô như một người anh trai: “Mưa to gió lớn thế này cô sợ và lạnh lắm
phải không? Nếu thích sách, cô có thể mang về phòng, từ từ mà đọc”.
Nghe vậy Tư Tồn vừa mừng vừa lo, trong lòng có chút do dự không biết bản
thân có nghe nhầm hay không? Mặc Trì nhìn Tư Tồn cười nói: “Đi thôi, hay là tôi sẽ ở đây đọc sách cùng cô?”
Như tỉnh lại sau cơn mê, Tư
Tồn ngước nhìn Mặc Trì. Cửa sổ thư phòng lúc này tuy đã đóng kín, nhưng
căn phòng thiếu hơi người có phần lạnh lẽo. Mặc Trì lại chỉ mặc độc mỗi
chiếc áo ngủ mỏng manh, ngộ nhỡ bị trúng cảm thì nguy. Mới nghĩ đến đó,
cô vội vàng nói: “Tôi đưa anh về phòng nhé?”
“Tôi tự về được rồi, cô thích sách gì thì cứ lấy vài cuốn về phòng mà đọc”. Nói rồi, Mặc Trì đẩy xe lăn đi ra trước.
Theo ngay phía sau, Tư Tồn đưa Mặc Trì trở về phòng anh, trên tay cô cầm hai quyển sách. Bước vào phòng, Tư Tồn liền chỉ chiếc áo khoác nơi đầu
giường, dịu dàng nói: “Trời lạnh lắm! Anh mặc thêm áo vào đi”.
Nghe lời nhắc ân cần ấy, Mặc Trì bỗng nói: “Cô ngồi xuống đi”.
Tư Tồn nghe thế chân tay cuống hết cả lên, không biết phải ngồi chỗ nào.
Thấy cô lúng túng như gà mắc tóc, Mặc Trì khẽ cười. Xem ra trong mắt cô, anh thật sự là hung thần ác sát. Nhưng chính vào khoảnh khắc này đây,
sao trong lòng anh thấy có chút thương cảm. Vốn dĩ Mặc Trì cho rằng, chỉ cần bản thân tỏ ra lạnh lùng, cô sẽ tự thấy chán nản mà bỏ đi, kiếm tìm cho riêng mình một cuộc sống tự do tự tại bên một người chồng khỏe mạnh khác. Song, anh biết mình đã sai. Anh chưa từng quan tâm đến cảm xúc
trong lòng cô. Mang tiếng được gả vào một gia đình danh giá, vậy mà cô
chưa ngày nào được thực sự vui vẻ, thậm chí còn phải sống và đối diện
với một người chồng lạnh lùng, hễ một cái là cáu giận như anh. Có bao
giờ cô thấy tủi thân mà khóc lóc chưa? Tư Tồn trước mặt anh đây chỉ là
một cô nữ sinh cấp ba, thích đọc sách, tính tình dịu dàng, có phần nhút
nhát, mọi thứ toát lên đều khiến anh cảm thấy bản thân mình phải có
trách nhiệm chăm sóc và che chở cô nhiều hơn.
Mặc Trì nghĩ vậy, liền chỉ tay về phía chiếc bàn đọc sách nói: “Cô ngồi phía trước đọc đi”.
“Còn anh thì sao?”, Tư Tồn ngập ngừng hỏi.
“Tôi ngồi trên xe lăn được rồi!”, Mặc Trì vỗ nhẹ vào chiếc xe, vẻ mặt thờ ơ thoáng nụ cười tự giễu.
Nụ cười ấm áp của anh khiến Tư Tồn cảm thấy như được truyền thêm sức mạnh. Khuôn mặt thoáng ửng hồng, cô vội cúi thấp đầu, ngồi xuống trước bàn
đọc sách của Mặc Trì, những