
hướt tha/ Chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình/ Vợ ta áo trắng khăn
xanh/ Làm ta vui thích riêng mình yêu thương (Ra khỏi cửa Đông 1 - bản
dịch của Tạ Quang Phát).
Lần đầu tiên kể từ khi Tư Tồn
chuyển đến sống ở nhà mình, Mặc Trì mới quan sát cô tỉ mỉ đến vậy. Cô
tuy e lệ rụt rè giống như một chú nai con, song lại toát lên vẻ rất điềm đạm, gia giáo. Nhìn kĩ hơn một chút mới thấy, đó là một thiếu nữ có
gương mặt thanh tú, đôi môi thắm như hoa đào, hàm răng trắng ngọc, không hề giống những cô gái nông thôn mà anh biết trước đó. Thì ra cô là nữ
sinh trung học! Nhìn Tư Tồn, vẻ kinh ngạc lộ ra trên khuôn mặt Mặc Trì
một cách không hề che giấu.
Tư Tồn bị nhìn đến mức sắp không thở nổi, liền quay người lại nói với Mặc Trì: “Cảm ơn anh đã cho mượn sách. Tôi
ra ngoài đây!” Thế rồi cầm hai quyển sách, cô vội vã kéo Tịnh Nhiên ra
khỏi thư phòng.
Trong phòng, Mặc Trì vẫn chưa hết sững sờ dõi theo bóng Tư Tồn đang rời đi, trong lòng không khỏi có chút hiếu kì.
Phòng sách lớn của Mặc Trì mang lại cho cuộc sốhg của Tư Tồn thêm rất nhiều
vẻ phong phú. Song, cứ như lần đầu tiên bước chân vào chốn ấy, cô dè dặt bước vào, rồi mau chóng trở ra. Thậm chí, cô còn chọn thời điểm Mặc Trì không có trong phòng sách để đến, bớt làm phiền anh bao nhiêu tốt bấy
nhiêu. Tình cảm của hai người vì thế cũng không mảy may có chút dấu hiệu nào cho thấy một sự tiến triển mới mẻ. Trần Ái Hoa biết là vội vàng
cũng không xong. Hơn nữa, mâu thuẫn giữa bà và con trai hiện giờ còn
chưa nguôi ngoai, động một chút Mặc Trì lại lấy chuyện hôn nhân ra để
nói. Anh vẫn khăng khăng rằng, cuộc hôn nhân này sẽ cản trở tiền đồ cũng như cuộc sô'ng của Tư Tồn. Trần Ai Hoa biết trong khoảng thời gian ngắn không thể thuyết phục được con trai, nên bà chỉ có thể xem Tư Tồn như
con gái trong nhà. Có lẽ không bao lâu nữa, khi tình cảm được nuôi
dưỡng, tất cả rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi.
Hiện đang giữ chức Chủ
tịch Hội phụ nữ thành phố, công việc của Trần Ái Hoa vô cùng bận rộn.
Mặc dù tuổi tác đã xấp xỉ ngũ tuần nhưng bà vẫn tự kiểm soát công việc
rất hiệu quả. Thị trưởng Mặc cũng thường phải lên tỉnh họp nên phần lớn
thời gian ở nhà chỉ có Mặc Trì, Tịnh Nhiên và Tư Tồn.
Hôm nay,
Tịnh Nhiên háo hức từ trường trở về, khoe rằng nhà trường tể chức cho
học sinh đi chơi dã ngoại, họ sẽ được leo núi trong hai ngày. Thông báo
xong đâu đó, tâm trí Tịnh Nhiên chỉ còn dồn vào việc chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho chuyến đi chơi xa này. Hôm đi dã ngoại, thời tiết cực kì thuận lợi, tiết trời lại ấm áp, Tịnh Nhiên cùng đám bạn càng vui vẻ, hào hứng hơn.
Ở nhà cả ngày, Tư Tồn chỉ lặng lẽ ngồi trong thư phòng.
Giờ đây, đọc sách đã trở thành niềm vui và sự hưởng thụ lớn nhất trong
cuộc sống của cô. Đêm đến, ngoài trời đột nhiên nổi gió mạnh, Tư Tồn
nhanh nhẹn đứng lên đóng chặt cửa sổ rồi lại ngồi xuống lặng lẽ bên cuốn sách.
Ngoài trời bắt đầu chuyển mưa, những hạt mưa từng hồi điên cuồng đập mạnh vào ô cửa sổ. Gió mỗi lúc một lớn, ầm ào huyên náo, luồn qua khe cửa, thổi tấm rèm tung bay phấp phới. Anh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên tường, phản chiếu những hình thù kì dị, trông giống như một đám yêu ma quỷ quái đang nhảy múa loạn xạ. Tư Tồn sợ hãi, vội bật đèn trong phòng lên. Căn phòng trong phút chốc tràn ngập ánh sáng khiến cô cảm
thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đột ngột, một tiếng nổ lớn, vang rền khắp
không gian. Tư Tồn sợ hãi tột độ.
Lúc này, cửa sổ phòng Mặc Trì đang
mở. Không muốn phiền lụy tới ai, nên dù đôi chân đi lại bất tiện nhưng
Mặc Trì cũng cố gắng vịn vào thành bàn, miễn cưỡng đứng dậy tiến lại bên cửa sổ. Đóng xong một bên cánh, anh lại lết chân trái sang bên cạnh một chút để đóng nốt cánh còn lại. Với một chân chống trụ, sức lại yếu, Mặc Trì và cơn cuồng phong bên ngoài nhìn như thể đang cùng phân cao thấp.
Kéo nốt tấm rèm cửa, toan ngồi xuống xe lăn thì lúc này Mặc Trì mới phát hiện chân mình đã tê cứng từ lúc nào. Thời tiết thay đổi, mưa gió bão
bùng thế này khiến xương khớp toàn thân anh đau mỏi. cẩn thận ngồi xuống xe lăn, đẩy đến bên giường, lúc này anh chỉ muốn được đi nằm sớm thôi.
Song tiếng nổ lớn vừa rồi không hiểu sao khiến lòng Mặc Trì bất thần bùng
lên một cảm giác lo lắng không yên. Nhà chỉ có hai người, Tư Tồn lại ở
trong phòng một mình. Không biết mưa to gió lớn thế này có làm cô sợ
không?
Một vệt sáng chói lóa rạch ngang bầu trời đêm, kéo theo
một chuỗi sấm sét vang rền tưởng như làm long cả mấy chấn song cửa sổ.
Mặc Trì cắn nhẹ môi dưới, hàng mi dài rủ xuống, ẩn chứa những suy tư.
Tịnh Nhiên vốn rất sợ tiếng sấm, mỗi khi trời mưa dông, cô bé đều hoảng
hốt chạy đến phòng anh ẩn trốn. Còn Tư Tồn thì sao? Bình thường, cô ấy
rất yên lặng, chỉ một chút sợ hãi đã co mình chạy trốn như một chú thỏ.
Giờ ở trong phòng một mình đối diện với những tiếng nổ rền vang không
ngớt bên tai thế này, chẳng phải là sợ đến rúm ró hay sao?
Mới
nghĩ đó thôi, tim Mặc Trì chợt thoáng nhói đau, không chần chừ thêm nữa, vội vã đẩy chiếc xe lăn hướng về phòng khách nơi Tư Tồn đ