
tìm Tịnh Nhiên
và nhận được tin Mặc Trì đã trở thành người tàn tật, mất đi một bên
chân. Thị trưởng Mặc đau đớn vội lên tỉnh thăm đứa con trai khốn khổ
đang nằm viện. Bác sĩ cho biết, suốt ba năm qua - vì tinh thần bị kích
động quá lớn - anh tuyệt nhiên không nói một câu nào. Vốn là một người
mạnh mẽ mà nghe vậy, Thị trưởng Mặc không thể kìm lòng mà tuôn rơi nước
mắt.
Ngôi nhà trước đây của nhà họ Mặc vẫn bị niêm phong nên Trần Ái Hoa đã thuê một căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông để cả gia đình sinh sống. Vợ chồng họ vẫn phải lao động cải tạo và Tịnh Nhiên cũng còn đi học. Ngày hôm ấy, mây đen vần vũ báo hiệu một cơn mưa rất lớn, nhà
trường cho học sinh tan sớm. Tịnh Nhiên vui vẻ, tràn đầy sức sống chạy
về nhà, nhưng đập thẳng vào mắt cô là hình ảnh Mặc Trì nằm trên giường,
cổ tay bị cắt, máu chảy đầy xuống đất. Tịnh Nhiên kinh hãi, khóc lóc và
quáng quàng chạy đi tìm thầy giáo, đưa Mặc Trì đến bệnh viện. Cô bé sợ
đến mức không dám rời khỏi Mặc Trì dù chỉ một khắc. Nghe tin, Trần Ái
Hoa cũng vội chạy đến. Khi bắt gặp đôi mắt vô hồn của Mặc Trì cùng cổ
tay đã bị băng trắng trên giường bệnh, lòng bà đau đớn, khóc đến ngất
đi. Đến bên Mặc Trì sau đó, nắm lấy bàn tay yếu ớt của con trai, Thị
trưởng Mặc run rẩy ấn tay vào mũi Mặc Trì, lớn tiếng mắng mỏ: “Con là
một kẻ hèn nhát! Nhu nhược”, phong độ của người trí thức trong ông giây
phút đó bùng lên mạnh mẽ: “Một kẻ hèn nhát của nhà họ Mặc chúng ta! Ông
nội con vì bảo vệ đồng đội mà hi sinh anh dũng trong khi bao vây tiễu
trừ quân địch, bác cả của con vì cuộc chiến kháng Mỹ viện Triều cũng
không tiếc thân mình, ba con cả đời ngay thẳng bị người ta xử oan, nhưng nhà họ Mặc chúng ta không sụp đổ, bởi con trai nhà họ Mặc đều đường
đường là một nam tử hán. Con mới chịu một chút oan ức, mất đi một bên
chân mà hết lần này đến lần khác tìm cách đào ngũ thì ba không đồng ý.
Ông nội con và bác cả trên trời lại càng không đồng ý. Người nhà họ Mặc
chúng ta không ai là kẻ hèn nhát. Con còn hèn yếu như vậy thì không phải con trai của Mặc Bỉnh Tiên ta!”
Thị trưởng Mặc mắng xối xả một
hồi, hơi thỡ hào hển, trừng mắt nhìn Mặc Trì. Anh mắt ông sắc sảo,
nghiêm nghị, như muốn vực dậy sức sống của đứa con trai đáng thương. Mặc Trì sững người, khuôn mặt lạnh lùng dần biểu cảm trở lại. Trần Ái Hoa
cũng từ từ tỉnh táo, bà ôm chặt lấy Mặc Trì, giống như gà mẹ bảo vệ gà
con, đôi môi không ngừng run rẩy: “Bỉnh Tiên, ông đừng mắng con, nó là
con trai của chúng ta, là con trai yêu quý của chúng ta...”.
Quá
lâu không cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của mẹ, Mặc Trì dựa sát vào
lòng bà, đột nhiên nói khẽ: “Ba mắng đúng lắm, con không nên hèn nhát,
con sai rồi, con... phải tiếp tục sống tốt”.
Đây là lần đầu tiên
trong ba năm Mặc Trì cất lời, giọng anh khàn khàn yếu ót và có chút biến điệu, nghe như tiếng nói của một người khác vậy. Tịnh Nhiên bé nhỏ -
vẫn khóc suốt từ lúc bước vào bệnh viện - giờ chỉ biết ôm chặt lấy cánh
tay Mặc Trì. Cả nhà ôm nhau khóc. Giây phút đó, Thị trưởng Mặc mới cảm
nhận được sự hiện hữu của gia đình nhỏ mà ông hằng yêu thương, trân
trọng. Ngoài cửa sổ, mây đen dần tan, bầu trời đang bừng sáng trở lại.
Tư Tồn lặng yên nghe Tịnh Nhiên kể lại hồi ức đau thương về Mặc Trì, đôi
má ửng hồng hồi lâu đã chan chứa những giọt nước mắt trong vắt, tinh
khiết mà long lanh như sương mai đọng trên cánh hoa đào.
Dịu dàng vỗ nhẹ vai Tư Tồn, Tịnh Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tao đoạn khó khăn đó đã
qua cả rồi! Ba mẹ em giờ đã được phục chức, em lại được đi học, anh cũng khỏe lên rất nhiều”.
Tư Tồn ngại ngùng đưa tay lau khô nước mắt, trong lòng không khỏi khâm phục Tịnh Nhiên. Chỉ bằng tuổi cô, lại trải
qua một quá khứ đau khổ, vậy mà cô ấy không hề suy sụp, lúc này đây còn
đưa lời an ủi cô. Tư Tồn gượng cười bật lời cảm thán: “Em đúng là một cô gái mạnh mẽ! Trải qua nhiều chuyện vậy mà vẫn tràn đầy nghị lực!”.
Tịnh Nhiên nhẹ nhàng đáp: “Có thể nói đó là truyền thống của gia đình chúng
ta. Thật ra, anh mới là người kiên cường nhất. Chị không biết đâu, vì
chữa bệnh, anh đã phải chịu không biết bao khổ sở. Chân anh đã trải qua
hai lần phẫu thuật, mỗi lần đều phải nằm bất động trên giường suốt ba
tháng. Anh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm ga trải giường, vậy mà
không hề rên rỉ lấy một tiếng”.
Nghe tới đó, trong tim Tư Tồn đột nhiên nhói đau như bị kim đâm. Khổ nạn của anh vẫn chưa hết hay sao?
Bây giờ anh còn đau nữa không?
Tịnh Nhiên thở dài: “Đáng tiếc, cơ thể anh tổn thương quá nghiêm trọng, bởi thế đến giờ vẫn không thể đứng dậy được”. Tịnh Nhiên thoáng dừng lời, đưa mắt ngó sang Tư Tồn, dịu
dàng nói: “Nhưng giờ anh đã có chị, sẽ mau chóng khỏe lại thôi. Chị khéo léo như vậy, anh lại hiền lành tốt bụng, hai người nhất định thương yêu nhau và sẽ sống một đời hạnh phúc!”
Mặt Tư Tồn thoáng chốc ửng
đỏ. Tình yêu ư? Anh sẽ yêu cô? Một người lạnh lùng như anh sẽ yêu một cô gái quê mùa như cô? Còn cô cũng sẽ yêu một người lạnh nhạt như anh sao?
Mặt Tịnh Nhiên thoáng hiện nét lo