
âu trước vẻ im lặng đột ngột của Tư Tồn:
“Chị đừng ghét bỏ anh nhé!” Rồi cô nắm chặt tay Tư Tồn: “Thật ra anh là
một người tuyệt vời lắm đấyl Anh thông minh, lại chịu khó, mấy năm nay
đều chăm chú học hành chứ không chịu chấp nhận bản thân trở thành một
người hoàn toàn tàn phế”.
Nghe tới đó, Tư Tồn vội cướp lời Tịnh
Nhiên, đỏ mặt nói: “Chị sẽ yêu anh ấy!” Câu nói chân thật như thể bật ra từ đáy lòng lập tức khiến Tịnh Nhiên kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ
chăm chú nhìn chị dâu không chớp mắt khiến mặt Tư Tồn càng đỏ như gấc
chín. Biết chị dâu đang ngượng, Tịnh Nhiên liền mỉm cười chuyển đề tài:
“Tư Tồn, kể cho em nghe về chị đi!”
Tư Tồn ngại ngùng: “Có gì đáng để kể đâu chứ?”
Tịnh Nhiên mau mắn gợi lời: “Mỗi người, ai cũng có câu chuyện của riêng
mình. Chị vốn là một cô gái nông thôn nhưng lại từ tốn khéo léo như vậy, nhất định là con của một gia đình khá giả rồi đúng không?”.
“Ba mẹ chị đều là nông dân bình thường. Từ nhỏ lớn lên ở quê, bản thân nhận thấy mình và gia đình không có gì đặc biệt cả”.
“Chị có đi học không?”
Nhắc đến chuyện đi học, những tia sáng lấp lánh từ đôi mắt Tư Tồn bất chợt
ánh lên: “Tháng chín năm ngoái chị đang học lớp mười”. Còn nhớ lúc ấy,
khi đang ngồi trong lớp, cô được thầy giáo gọi ra ngoài, rồi lại được
đồng chí Lưu Xuân Hồng kéo đi nói chuyện. Nếu không phải vì “trách nhiệm chính trị” ngoài ý muốn đó thì giờ cô vẫn đang ngồi trên ghế nhà
trường.
“Cô gái nông thôn này là học sinh lớp mười sao?” Tịnh Nhiên không khỏi có chút kinh ngạc, ngẫm nghi
Như bị cuốn vào dòng hồi ức ấm áp, Tư Tồn vẻ hào hứng hơn lúc thường: “Lúc
còn nhỏ, có một nhóm thanh niên trí thức xuống làng dạy bọn chị viết chữ và học Toán. Vì thế khi đi học, chị học nhanh hơn so với những bạn cùng trang lứa. Trong các môn chị thích học nhất là Ngữ văn, và đặc biệt rất thích thơ ca nữa”.
Hai mắt Tịnh Nhiên rực sáng, hưng phấn tiếp
lời Tư Tồn: “Anh em cũng thích đọc sách lắm. Anh có một thư phòng thật
lớn, nhất định chị cũng sẽ thích. Ngày mai em đưa chị đi xem”.
Tư Tồn vui vẻ đồng ý: “Được thôi!” Nhưng lập tức vẻ mặt băng giá của Mặc
Trì như thể ở ngay đó chặn lại dòng suy nghĩ khiến cô thoáng do dự:
“Liệu như vậy có được không?”
“Có em đây rồi, chị yên tâm. Anh chiều em nhất đấy!”
Nói xong, Tịnh Nhiên liền nằm xuống cạnh Tư Tồn, chẳng mấy chốc chìm vào
giấc ngủ yên lành. Tư Tồn cũng nghiêng mình nằm xuống, ngắm nhìn chăm
chú khuôn mặt Tịnh Nhiên xinh đẹp và rất đỗi tinh tế, với nụ cười thoáng nở trên khóe môi, rồi cô" gắng mường tượng trong tâm trí tướng mạo Mặc
Trì. Các đường nét của ngũ quan4 trên gương mặt Tịnh Nhiên nhìn sao cũng thấy đẹp đẽ, thanh tú, khuôn diện căng mọng, mịn màng, còn Mặc Trì sao
lại gầy gò, nhợt nhạt Cho dù hình dung cách mấy cũng thấy xa vời, không
thể nắm bắt. Anh mắt sắc lạnh của anh như thể một bức tường thép, chặn
ngang mọi ánh nhìn của cô.
Trằn trọc thao thức mãi đến khi trời
tờ mờ sáng, Tư Tồn mới thiếp đi được. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng
tỏ, Tịnh Nhiên cũng đi học từ lúc nào. Tư Tồn có chút lo lắng, trở mình
ngồi dậy. Mặc Trì tuy không yêu cầu cô làm bất cứ việc gì trong nhà,
nhưng là con dâu của gia đình Thị trưởng, bản thân cô chưa từng cho phép mình được dậy muộn. Tư Tồn mau chóng rửa mặt, chải đầu, đang lẹ làng
bước xuống tầng thì gặp cô giúp việc mang bữa sáng lên cho Mặc Trì, liền đỡ lấy khay thức ăn: “Để cháu”. Song, khi đứng trước cửa phòng anh, nỗi do dự trong cô lại dâng lên, khuôn mặt lạnh lùng của anh lại bất giác
khiến cô sợ hãi. Cô hít một hơi thở sâu rồi nhẹ đẩy cửa bước vào. Mặc
Trì đã thức dậy và đang ngồi trước bàn đọc sách từ lúc nào. Nhẹ nhàng
đặt khay thức ăn xuống, Tư Tồn dè dặt nói: “Anh ăn sáng rồi hãy đọc
tiếp”. Chẳng ngờ, anh không hề nổi giận, chỉ khẽ đáp: “Tôi biết rồi! Cô
cứ đặt ở đó đi”.
4. Ngũ quan là 5 khí quan gồm:Tai, mắt, mũi, miệng, lông mày.
Tư Tồn đứng cạnh bàn, bất giác đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt anh. Anh thật
sự rất gầy nhưng từng đường từng nét đều hiện lên sắc sảo, giống như một bức ảnh chụp thanh niên Xô Viết được cắt ra từ họa báo cũ ở trường học
vậy. Chỉ là, sắc mặt quá nhợt nhạt, không có lấy một chút hồng hào.
Đang mải ngẩn ngơ, Tư Tồn bắt gặp ánh mắt Mặc Trì lạnh lùng kèm theo chút
giận dữ nhìn thẳng vào mình. Cô sợ hãi, quay người toan bỏ đi nhưng lại
nghe sau lưng tiếng Mặc Trì cất lên: “Giấy chứng nhận đó hiện nay có
chút phức tạp. Tôi đã nói với mẹ, giờ cần thêm chút thời gian nữa”. Tư
Tồn biết Mặc Trì đang nói đến giấy đăng kí kết hôn của hai người. Rốt
cuộc, anh vẫn muốn đuổi cô đi. Nghĩ tới đó, Tư Tồn thấy tủi trong lòng,
nước mắt đã vòng quanh nhưng môi vẫn cố" mím chặt, bước nhanh ra khỏi
phòng.
Tư Tồn lặng lẽ đứng tần ngần một mình nơi cửa sổ phòng
khách. Mỗi ngày, phần lớn thời gian Tư Tồn đều đứng chờ như vậy khi Tịnh Nhiên không có nhà. Quả thực, từ khi bước chân vào nhà họ Mặc đến giờ,
Tư Tồn chỉ biết có chờ đợi. Cô đợi Mặc Trì cho mình một đáp án, rốt cuộc cô sẽ