
ở lại chăm sóc anh hay phải trở về nhà?
Tư Tồn không thể
tự ý quyết định điều gì, bởi với cô mà nói, làm vợ của Mặc Trì là một
nhiệm vụ chính trị. Việc duy nhất cô phải làm là chăm sổc tốt cho người
con trai tàn tật của Thị trưởng Mặc, giúp ông vơi bớt nỗi lo riêng tư mà chuyên tâm vào công việc chung. Nhưng hoàn thành nhiệm vụ sao đây trong khi Mặc Trì vẫn cương quyết cự tuyệt và lạnh nhạt với cô. Bao iần, nước mắt tủi thân rơi trong đêm rồi cũng phải dằn lòng nén lại khi nghĩ đến
lời hứa với đồng chí Lưu Xuân Hồng, với bà Trần Ái Hoa. Biết đâu một
ngày kia, Mặc Trì lại chẳng đón nhận sự chăm sóc của cô?
Thế
nhưng, chuyện Mặc Trì vì vấn đề hôn nhân mà nói qua nói lại, thậm chí to tiếng với mẹ rất nhiều lần, Tư Tồn hoàn toàn không hay biết. Dẫu thấu
hiểu lòng người mẹ thương con, anh cũng không thể để một người con gái
xa lạ, còn khỏe mạnh và phơi phới thanh xuân phải vì mình mà đánh đổi cả đời. Nói thế nào, anh cũng chỉ là một kẻ tàn phế, yếu ớt, sao có thể
làm liên lụy đến cô gái trẻ trung, thuần khiết ấy? Khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, Mặc Trì và mẹ quay sang chiến tranh lạnh. Áy náy, lo lắng
cho mẹ đã đành, song còn tương lai của Tư Tồn, anh phải tính sao đây?
Tâm trạng của Tư Tồn hôm nay rất xáo động. Câu chuyện Tịnh Nhiên kể tối qua khiến trái tim cô không ngừng nhói đau. Mặc Trì sau biết bao đau khổ
phải chịu đựng, mới từ một thanh niên hăng hái trở thành bộ dạng như bây giờ. Tư Tồn đồng thời cũng thấu rõ vì đâu có sự đối xử lạnh nhạt, thờ ơ kia, tất cả đều vì muốn tốt cho cô. Nhưng rốt cuộc, thế nào mới tốt cho cô? Thế nào mới tốt cho anh? Thời gian thấm thoắt qua, ngoài việc đưa
thuốc và mang cơm ra, cô có thể làm gì cho anh nữa đây.
Tư Tồn cứ vậy đuổi theo dòng suy nghĩ miên man cả ngày trời, song chỉ càng thấy
mơ hồ. Chạng vạng tối, Tịnh Nhiên về đến nhà, kéo cô vào ăn cơm tối
nhưng tâm tư của Tư Tồn khi ấy còn đang treo ngược cành cây, hành động
có chút chậm chạp, máy móc. Nhận ra điều ấy, Tịnh Nhiên gợi ý: “Em đưa
chị đến phòng sách của anh, chị xem có loại sách nào mình thích không
nhé.?”.
Mắt Tư Tồn thoáng chốc sáng bừng lên. “Ồ được! Nhưng ngộ nhỡ anh ấy không ưng ý thì sao?”, nỗi do dự trì níu Tư Tồn lại.
“Không sao đâu!” Tịnh Nhiên nháy mắt tinh nghịch rồi lập tức kéo Tư Tồn lên
tầng, đến căn phòng cạnK phòng ngủ của Mặc Trì: “Chính là đây!”
Khi họ đẩy cửa bước vào thì đã thấy Mặc Trì đang ngồi bên một chiếc bàn
rộng viết chữ. Nghe tiếng mở cửa, anh liền ngẩng đầu lên nhìn. Đối diện
với cái nhìn của anh, Tư Tồn cảm giác như bản thân bị bắt gặp làm một
việc sai trái, đột nhiên thấy hơi thở gấp gáp hơn và khuôn mặt đỏ ửng
lên.
Tịnh Nhiên nhanh miệng phá tan bầu không khí ngượng ngùng:
“Anh, em đưa chị Tư Tồn đến tìm mấy quyển sách, anh không nhỏ mọn đến
mức đuổi chúng em ra ngoài đấy chứ?”
Mặc Trì nghe xong liền gật đầu, xem như ngầm đồng ý với em gái, rồi lại cúi xuốhg tiếp tục đọc sách.
Tịnh Nhiên vui vẻ nói: “Tư Tồn, chị từ từ tìm đi! Trong đây có nhiều sách
lắm, nhất định sẽ có cuốn chị thích. Nhiều cuốn không thể tìm được ở bên ngoài đâu!”
Mặc Trì ngẩng đầu nhìn Tịnh Nhiên, song không nói tiếng nào.
Đứng trong căn phòng ngập tràn sách, ba bức tường đều được choán hết bởi tủ
gốc cao đến tận đỉnh, Tư Tồn không khỏi kinh ngạc đến ngây người. Tim
đập thình thịch, cô nhẹ nuốt nước miếng, chầm chậm tiến đến trước giá
sách. Mặc Trì có lẽ đã bỏ ra rất nhiều công sức để phân loại sách, góc
nào ra góc nâV Văn học Trung Hoa, Văn học nước ngoài, Triết học, Kinh tế - Chính trị, Khoa học tự nhiên, Sách ngoại vãn... Nhanh chân bước đến
giá sách Văn học Trung Hoa, Tư Tồn lóa mắt trước rất nhiều kiệt tác văn
học nổi tiếng. Hai cuốn Kỉnh Thi và Nhạc phủ thi tập không khỏi khiến
đôi mắt cô bừng lên sáng lấp lánh, song do dự một hồi mới nhẹ nhàng chọn lấy rồi hỏi Tịnh Nhiên: “Chị mượn hai cuốn có được không?”
Tịnh Nhiên đẩy Tư Tồn đến trước mặt Mặc Trì, nháy mắt nói: “Chị hỏi anh đi! Đây là “địa bàn” của anh mà!”
Tư Tồn hồi hộp đến gần như không dám thở, trong khi Mặc Trì hồ như hoàn
toàn kinh ngạc khi ngẩng đầu nhìn hai quyển sách trong tay cô. Một cô
gái nông thôn thích đọc Kỉnh Thi sao?
“Cái tên Tư Tồn của cô ấy, chính là lấy từ Kinh Thi, phải vậy không?
“Xuất kì đông môn
Hữu nữ như vân
Tuy tắc như vân
Phỉ ngã Tư TỒn”5
Tư Tồn không ngờ Mặc Trì lại chủ động nói chuyện với mình, tim bỗng đập
loạn lên, bất thần đáp: “Tôi không biết! Tôi nghĩ người ở quê đặt tên
không nghĩ nhiều đến vậy, có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi”.
Tịnh Nhiên nhanh nhẩu thêm vào: “Anh à! Chị Tư Tồn đã từng đi học và đang
học đến lớp mười, học vấn rất khá. Chị ấy còn đọc rất nhiều văn thơ nữa
đấy!”
5.Nguyên văn bài Xuất kì
đồng môn 1 (Kinh thi): “Xuất kì đông môn/ Hữu nữ như vân/ Tuy tắc như
vân/ Phỉ ngã TưTồn / Cảo y kì cân/ Liêu lạc ngã vân”. Nghĩa là: Bước ra
vừa khỏi cửa Đông/ Lắm cô thiếu nữ sắc dung mặn mà/ Tuy nhiều đẹp đẽ
t