XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327552

Bình chọn: 9.00/10/755 lượt.

ngón tay mềm mại bắt đầu lật giở từng trang
sách.

Được làm từ loại gỗ dày, được mài nhẵn bóng, giữ màu sắc
nguyên bản, bàn đọc sách của Mặc Trì đúng là vừa đẹp vừa chắc chắn.
Trước giờ, Tư Tồn chưa từng thấy chiếc bàn nào đẹp như thế. Có lẽ, sau
đêm mưa gió hôm nay, cô sẽ không bao giờ còn có cơ hội được ngồi bên
chiếc bàn này nữa. Nghĩ tới đó trong lòng Tư Tồn có chút lưu luyến. Mùi
hương nhè nhẹ không biết là của gỗ hay của Mặc Trì dịu dàng bao bọc lây
cô. Tư Tồn ngại ngùng ngẩng đầu lên nhìn Mặc Trì. Thần sắc khuôn mặt anh lúc này vô cùng điềm tĩnh, dường như cả tâm tư đều đặt vào từng con
chữ. Mưa bão bên ngoài vẫn không ngừng vần vũ, hai người ngồi trong
phòng tuy lời không trao lời mà đều cảm nhận được sự ấm áp đang bao
trùm.

Đêm dần khuya, Mặc Trì đưa tay day nhẹ hai bên thái dương,
chớp chớp đôi mắt đang díp lại. Bác sĩ dặn, cơ thể anh mất một thời gian dài mới hồi phục, thế nên quan trọng nhất là phải đảm bảo đúng giờ giấc nghỉ ngơi. Trời đang mưa như trút nước, vậy mà anh vẫn chưa đi nghỉ,
còn ngồi đây đến tận nửa đêm. Tư Tồn vừa hay lúc đó ngẩng đầu lên, nhìn
thấy dáng vẻ mệt mỏi của Mặc Trì, liền bỏ sách chạy tới: “Anh mệt rồi,
để tôi đỡ anh lên giường nhé!”

“Không cần đâu”, Mặc Trì cười nhẹ đáp: “Tôi tự làm được, cô cứ đọc sách tiếp đi”.

“Không được, muộn rồi, anh nghỉ đi, tôi cũng phải trở về phòng đây!”

Cô ấy định về căn phòng mà chốt cửa sổ đã hỏng và gió đang thông thốc lùa
ấy sao? Nghĩ vậy Mặc Trì liền nói: “Đêm nay, cô đừng về đó nữa, mai tôi
gọi người đến sửa cửa sổ giúp cô”.

“Không được! Tôi không thể
quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh thêm nữa!” Dứt lời, Tư Tồn liền vội ôm lấy sách định chạy ra khỏi phòng.

“Đợi đãi” Mặc Trì gọi giật
giọng: “Tôi chưa buồn ngủ, vẫn muốn ngồi dựa vào giường đọc sách thêm
chút nữa. Cô ở lại đây đi, nếu mệt có thể ngủ trên sô pha, lúc tôi khát
nước còn gọi cô được chứ”.

“Thế cũng được!”, Tư Tồn nhẹ nhàng
đáp: “Vậy để tôi đỡ anh lên giường”. Không để Mặc Trì kịp từ chối, bàn
tay mềm mại của Tư Tồn đã đỡ lấy cánh tay anh. Sợ cô thiếu nữ mảnh mai
không đủ sức, Mặc Trì tự mình dùng sức di chuyển lên giường rồi mới để
cô nhẹ nhàng đắp chăn cho.

Cầm quyển sách lên, Mặc Trì nói: “Tôi
đọc sách tiếp đây, nếu cô mệt cứ ngủ đi một chút”. Anh mà ngủ trước, chỉ e cô gái hay xấu hổ này nhất định sẽ lén trở về phòng khách, rồi một
mình ôm nỗi kinh hồn bạt vía vì gió mưa cả đêm.

Nghĩ tới đây, Mặc Trì thả lỏng toàn thân, dựa người vào gối. Xương cốt anh vào những ngày thời tiết thế này đau ê ẩm. Cầm cuốn sách trên tay mà không một chữ nào lọt vào đầu. Anh đành khép hờ đôi mắt, ngưng thần tập trung suy nghĩ.
Rồi anh nhẹ nâng cốc nước nóng mà Tư Tồn vừa chuẩn bị cho mình lên. Hơi
ấm lan toả khiến anh có cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng. Từ bao giờ chẳng hay, Tư Tồn trong tâm khảm anh đã không còn là cô gái nông thôn khô
khan, thô mộc mà trở thành một thiên sứ dịu dàng tựa nước.

Một cô gái chân phác và thuần khiết như vậy không phải là thiên sứ hay sao?
Chỉ tiếc một người tàn tật như anh sao có thể che chở cho cô đây? Anh
khẽ thở dài, mạch suy nghĩ chìm vào đêm, chìm mãi, chìm mãi mỗi lúc một
sâu hơn.

Mặc Trì đang thiu thiu ngủ, bỗng giật mình tỉnh giấc,
việc đầu tiên là kiếm tìm bóng dáng Tư Tồn phía chiếc bàn bên cạnh. Cô
lúc này đang nằm bò ra bàn mà ngủ, có lẽ thức khuya nên cũng đã thấm
mệt.

Mặc Trì thấy vậy không khỏi lắc đầu, cô đã khoác thêm áo cho anh nhưng lại không biết tự đắp chăn cho mình! Anh với lấy chiếc chăn
mỏng trên giường, kéo chiếc xe lăn lại gần, tự mình ngồi lên rồi nhẹ
nhàng đẩy xe đến bên Tư Tồn. Tấm chăn vừa vặn ôm trọn thân hình bé nhỏ
của Tư Tồn. Ánh mắt Mặc Trì giây phút đó bỗng ngập tràn ánh sáng yêu
thương. Dáng ngủ của Tư Tồn hệt như một đứa trẻ, đôi môi hồng đào thỉnh
thoảng nhẹ mấp máy, tấm chăn mỏng khẽ ấp lấy khuôn mặt thanh tú càng tôn lên vẻ nhu mì và đáng yêu của cô. Mỉm cười nhìn Tư Tồn một hồi lâu, Mặc Trì mới quyến luyến quay lại giường.

Gần sáng trời tạnh mưa.
Phút chốc cả bầu không gian bên ngoài đã tắm đẫm trong ánh mặt trời, còn nghe rõ cả tiếng chim líu lo không ngớt từ ngoài vườn đưa vào. Tư Tồn
tỉnh dậy sau đêm mộng, trong tay còn nắm chặt chiếc chăn mỏng. Ngơ ngác
một hồi, cô mới nhận ra đây là phòng của Mặc Trì.

Vậy là cô đã
ngủ ở phòng anh khi đang đọc sách ư? Trong lòng Tư Tồn vẫn còn vương lại cảm giác lạ lùng. Mặc Trì của đêm qua dường như có gì đó khác với Mặc
Trì của mọi ngày. Chiếc chăn này chẳng phải anh vẫn thường đắp sao? Nghĩ vậy, Tư Tồn liền ôm chặt chiếc chăn vào lòng, một niềm ấm áp lan tỏa
trong trái tim nhỏ bé của cô.

Sau đêm mưa, Mặc Trì nhanh chóng
gọi người đến giúp Tư Tồn sửa lại cửa sổ. Anh còn đích thân đến để tự
mình kiểm tra xem đệm của cô có đủ dày không, chăn có đủ ấm không? Thấy
mình đột nhiên được cưng chiều như một đứa trẻ, Tư Tồn lú nè túng không
biết phải làm sao. Luống cuống đứng sau lưng Mặc Trì, cô bồn chồn không
yên.

Mặc Trì nhẹ nhàng xoay c