
iải cứu anh khỏi tình trạng khó
xử: “Anh! Hôm nay tan học sớm, lát em xuống bếp làm món trứng sốt cà
chua cho anh ăn nhé”.
“Ơ, Tư Tồn, chị làm sao thế?”. Tịnh Nhiên
nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Tư Tồn, rồi lại nhìn anh trai mình đang lúng
túng, cao giọng hỏi: “Anh! Anh đánh chị sao?”
“Không có!”, Tư Tồn nghe vậy vội vàng cướp lời: “Tịnh Nhiên hiểu lầm rồi, không phải như cô nghĩ đâu!”
Nhìn Tư Tồn ra sức biện minh cho Mặc Trì, Tịnh Nhiên không khỏi bật cười:
“Em biết anh trai mình không đánh người, nhưng chị dâu à, chị bảo vệ anh trai em ghê quá đấy!”.
Thấy Tịnh Nhiên nói trúng tâm tư, Tư Tồn
không tránh khỏi ngượng ngùng, khuôn mặt càng lúc càng đỏ hơn, cô những
mong Mặc Trì giúp mình giải vây, nhưng người chồng lạnh lùng này không
đời nào làm vậy đâu!
Thấy tấm đệm ở cuối giường, lại thêm dáng vẻ bối rối của hai người, Tịnh Nhiên lập tức hiểu ra Tư Tồn đến trải thêm
đệm giúp anh trai. Cô liền nhanh chóng đẩy chiếc xe lăn tới gần giường,
nũng nịu nói với anh: “Anh, em đỡ anh ngồi lên xe lăn để chị dâu giúp
anh trải đệm nhé. Anh cứ như vậy trong lòng em thấy buồn lắm!” Tư Tồn
ngạc nhiên chứng kiến cảnh Mặc Trì chủ động đưa tay để Tịnh Nhiên đỡ anh ngồi dậy.
“Chị dâu! Chị cũng lại đỡ anh đi, chúng ta cùng giúp anh ấy nào.
Tư Tồn vội nắm lấy cánh tay còn lại của Mặc Trì, cùng Tịnh Nhiên đỡ anh
ngồi sang xe lăn. Tịnh Nhiên lại nói: “Chị đắp thêm chăn cho anh đi. Anh mặc ít quần áo quá!” Tư Tồn nghe thế, lấy chiếc chăn nhẹ đắp lên chân
cho Mặc Trì rồi lấy thêm áo ấm khoác lên người cho anh, sau đó cô mới
nhẹ nhàng trải đệm lên giường. Đối với người như Mặc Trì, chiếc giường
có lẽ là nơi khoan khoái, dễ chịu nhất. Một mùi hương cỏ cây thoang
thoảng như hơi thở mùa xuân len lỏi vào khứu giác, còn đang vấn vương
trong tâm trí Tư Tồn.
Cô biết trong xà phòng giặt nhà Thị trưởng có cho thêm một chút hương liệu tạo mùi.
Trải giường xong, Tư Tồn dịu dàng nói: “Xong rồi! Để tôi đỡ anh lên giường nhé?”
Mặc Trì im lặng đẩy chiếc xe lăn đến bên bàn đọc, lạnh nhạt đáp: “Tôi muốn ở đây đọc sách một lúc, hai người ra ngoài trước đi”.
Tư Tồn không biết có phải mình đã làm sai điều gì, ngó sang Tịnh Nhiên có ý thăm dò, nhưng Tịnh Nhiên chỉ khẽ ho nhẹ vài tiếng rồi mau chóng kéo
tay cô ra khỏi phòng.
Như lệ thường, Tư Tồn cùng Tịnh Nhiên dùng
bữa tối trong phòng ăn, còn đồ ăn của Mặc Trì sẽ được cô giúp việc đưa
lên tận phòng cho anh. Thị trưởng Mặc cùng Trần Ái Hoa thường xuyên bận
rộn công việc bên ngoài, chẳng mấy khi về nhà ăn cơm. An xong, Tư Tồn
trở về phòng, còn Tịnh Nhiên sẽ ngồi làm bài tập.
Màn đêm khuya
khoắt đã buông, Tư Tồn ngồi bó gối trên giường, chăm chú nhìn con búp bê cô dâu kiểu Nga mà Tịnh Nhiên tặng mình lúc mới đến. Nghĩ vẩn nghĩ vơ,
nghĩ xa nghĩ gần, cô thây mình cũng là tân nương như bao người, mà sao
trong gia đình xa lạ này, đến một chút biểu hiện cùng không khí dành cho cô dâu cũng không có.
Mặc Trì thì luôn từ chối chuyện cô là
người vợ hợp pháp của mình, ngay đến việc nhìn mặt cô cũng không muốn.
Chẳng biết những cô dâu mới ở các gia đình khác thế nào, song chắc rằng, họ không phải chịu cảnh lạnh nhạt giống cô thế này. Hôm đó, khi Mặc Trì bảo cô về nhà, lẽ ra cô nên nghe theo anh mới phải. Ngặt nỗi, cô đã
từng hứa với đồng chí Lưu Xuân Hồng là sẽ chăm sóc tốt cho Mặc Trì. Bây
giờ, lời hứa không thực hiện được, cô biết ăn nói sao đây?
Cốc, cốc, cốc! Tiếng Tịnh Nhiên từ ngoài cửa vọng vào: “Tư Tồn, chị còn thức đó không?”
Tư Tồn mỉm cười đứng dậy mở cửa. Tịnh Nhiên nhẹ nhàng bước vào, ôm lấy
chiếc gối của Tư Tồn: “Em vừa làm bài xong, muốn sang đây nói chuyện với chị một lát”. Vừa nói Tịnh Nhiên vừa trèo lên giường, thoải mái kê đầu
lên gốì.
“Mặt chị còn đau không? Anh em không cố ý đâu, chị đừng trách anh ấy nhé!”, Tịnh Nhiên nhẹ nhàng nói.
Tư Tồn đưa tay sờ lên mặt: “Chị biết, nên có trách gì anh. ấy đâu. Với lại giờ cũng khổng còn đau nữa rồi”.
“Thật ra, anh là người anh trai tốt nhất trên thế gian này. Chẳng bao lâu nữa chị sẽ thấy. Anh ấy bên ngoài tuy lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, dịu dàng. Sau này hiểu rồi, chị nhất định sẽ yêu anh ấy thôi!”
Khuôn mặt Tư Tồn bỗng chốc thoáng ửng hồng khi nghe nói tới đó. Yêu ư?
Cô đã lớn lên trong một môi trường mà chuyện tình cảm chỉ biết giấu kín
trong lòng. Chỉ qua sách vở hay những câu chuyện được truyền lại từ xa
xưa, mới biết rằng tình yêu là thứ tình cảm tuyệt với nhất trong cõi
nhân gian này. Nếu không, làm sao có chuyện một ngưòi vì yêu mà bất chấp gian nguy, thề nguyền cùng nhau sống chết? Chữ “yêu” thiêng liêng ấy,
chẳng biết một ngày nào đó có thể đến với cô và Mặc Trì hay không?
Tịnh Nhiên tươi cười nói tiếp: “Anh em tư chất thông minh, lại ham học, cũng thích thể thao, chơi piano rất cừ, không kiêu ngạo hay ỷ mình là con
trai Thị trưởng. Anh luôn vui vẻ giúp đỡ người khác. Hơn nữa, không chỉ
tốt bụng mà còn là một thanh niên rất tuân tú nữa đây!” Quả thật, bản