Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327303

Bình chọn: 7.00/10/730 lượt.

hé! Hôm nay chị cứ ở cùng phòng với em đã!”. Tịnh Nhiên vừa nói vừa cười, lời nói ngắn gọn, tác phong nhanh nhẹn, vui vẻ, hoạt bát giống như một chú chim hỉ thước1. Còn chưa kịp phản ứng, Tư
Tồn đã bị cô bé nhanh chóng kéo đi.

Căn phòng của Tịnh Nhiên được bài trí khá giống phòng của Mặc Trì, song lại phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của một cô gái mới lớn. Rèm cửa in hình những cánh hoa rơi, chiếc giường ngủ kiểu Nga phủ một tấm ga màu phấn hồng tươi trẻ, trên bàn bày đủ loại đồ chơi nhỏ rực rỡ sắc màu, gần ngay cửa sổ còn có một chiếc
đàn piano cỡ lớn.

Tịnh Nhiên ấn Tư Tồn ngồi xuống giường, với tay ôm lấy con búp bê Nga rồi dựa lưng vào cây đàn piano nói: “Trong thời
kì Cách mạng Văn hóa, ngôi nhà này đã từng bị niêm phong. Cây đàn piano
này vốn là của anh trai em, nhưng chân anh ấy giờ đã tàn phế, không thể
tiếp tục chơi đàn được nữa. Thế nên nó được chuyển sang phòng của em”.

1. Loài chim chuyên báo tin vui.

“Ồ”. Nghe kể vậy, Tư Tổn chỉ lí nhí bật ra được một tiếng. Dẫu có muôn vàn
điều muốn biết về Mặc Trì, song nỗi ngại ngùng lại khiến cô không biết
mở lời từ đâu.

Tịnh Nhiên dúi con búp bê Nga vào tay Tư Tồn, cười nói: “Không còn sớm nữa, chị mau nghỉ đi. Nhà tắm, nhà vệ sinh phòng em đều đủ cả. Cái này em tặng chị, là búp bê cô dâu kiểu Nga đây! Em đến
thư phòng làm bài tập rồi ngủ ở phòng khách luôn.

Tư Tồn nghe thế vội nói: “Làm vậy sao được? Đây là phòng của em mà!”

Tịnh Nhiên nháy mắt mỉm cười với Tư Tồn: “Không sao đâu, ngày mai chị sang
ngủ bên phòng anh em rồi còn gì!” Nói xong, không đợi Tư Tồn đáp lại, cô đã chạy nhanh ra ngoài.

Vừa sáng sớm, sau cả một đêm thức trắng, Tư Tồn đã mau mắn đi rửa mặt, chải đầu, tiện thể xuống tầng một tìm
phòng để đồ, lấy chổi và bắt đầu quét dọn. Đối với Tư Tồn mà nói, việc
ấy là một phần của cuộc sống, như hơi thở vậy. Khi trước ở nhà cùng bố
mẹ, sáng sáng cô đều làm những việc như vậy.

Cô giúp việc đang
lúi húi nấu bữa sáng, thấy con dâu mới nhà Thị trưởng cầm chổi quét dọn
liền chạy vội tới, giành lấy cây chổi: “Cô cứ nghỉ ngơi thôi, lát làm
xong bữa sáng tôi quét dọn sau!”

Tư Tồn nhanh chóng bị đẩy vào
phòng khách, ngồi không được, đứng cũng chẳng xong, lại lén lút đi ra
sân. Cô nghĩ, dọn dẹp phòng ốc thì không được rồi, nhưng quét dọn sân
thềm chắc sẽ không ai nói gì đâu nhỉ? Lúc ấy, Trần Ái Hoa đang đứng bên
cửa sổ phòng tầng trên nhìn xuống, thấy hành động có vẻ ngốc nghếch của
cô con dâu liền nghĩ, xem ra tìm cho Mặc Trì một người vợ nông thôn quả
là quyết định đúng đắn. Cô gái này tuy còn nhiều chỗ vụng về, thô kệch
nhưng lại là người thật thà chất phác. Mặc Trì của bà như vậy, làm gì có cô gái thành thị nào chịu ở bên nó chứ?

Nửa giờ sau, Tư Tồn vâng lời Trần Ái Hoa mang bữa sáng lên phòng cho Mặc Trì. Gõ cửa mấy lần mà
không thấy ai trả lời, đứng tần ngần một hồi, cô liền đẩy cửa bước vào.
Mặc Trì đã dậy, lúc này đang ngồi trên xe lăn, dõi ánh nhìn xa xăm ra
phía ngoài cửa sổ.

“Cái này... anh ăn sáng đi”. Tư Tồn không biết nên xưng hô với người chồng xa lạ thế nào cho phải, chỉ đành nói một
câu ngắn gọn. Mặc Trì quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt đáp: “Ai cho cô vào
phòng tôi vậy?”

Tư Tồn giật mình, tại sao từ lúc bắt đầu bước
chân vào căn nhà này, cô luôn là ngưòi phạm lỗi? Chiếc khay trên tay cô
bỗng run rẩy khiến cháo trong bát sánh tràn cả ra ngoài. Tư Tồn lắp bắp
nói: “Tôi... tôi mang bữa sáng tới cho anh”.

May thay, Mặc Trì không tra hỏi gì thêm, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi không ăn, cô ra ngoài đi!”

“Đây...”, Nét mặt Tư Tồn lộ ra nỗi khó xử tột cùng.

“Mau để đồ ăn lên bàn cho tôi rồi ỉại đây!” Không để Tư Tồn nói hết câu, Mặc Trì lại lạnh lùng ra lệnh.

Tay run nhẹ, Tư Tồn đặt khay cháo lên bàn, từ từ tiến đến trước Mặc Trì.
Sắc mặt anh lạnh lùng như tiết xuân lạnh giá ngoài kia, lò sưởi trong
phòng dù nóng rực cỡ nào cũng không thể làm tan chảy nổi khối băng giá
lạnh lẽo ấy. Mặc Trì từ tốn lấy một phong thư bằng da dê đưa cho Tư Tồn. Cô ngần ngừ một lúc mới đưa tay nhận lấy, vẻ lo lắng, bất an mở ra xem. Trên tay Tư Tồn là tờ ngân phiếu trị giá mười đồng, một món tiền hậu
hĩnh! Tay Tư Tồn bỗng chốc như phải bỏng, vội vàng đưa trả tờ ngân phiếu lại, nhưng Mặc Trì không nhận, còn lạnh nhạt nói: “Cô nhận lấy rồi mau
về nhà đi”.

Tư Tồn lắc đầu, dúi tiền vào tay anh, trên mặt lộ rõ
vẻ oan ức, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ: Anh cho rằng cô thèm tiền
của gia đình anh lắm hay sao?

“Cô không muốn về nhà ư? Đừng lo
mọi chuyện, đã có tôi giải quyết. Tôi cam đoan mọi việc sẽ không ảnh
hưởng đến tương lai của cô đâu”. Mặc Trì nói, ý nhắc đến tờ giấy đăng kí kết hôn giữa hai người, nhưng Tư Tồn vẫn im lặng, một mực lắc đầu.

Mặc Trì thấy vậy mỉm cười lạnh lùng. Một hồi lâu, Tư Tồn nghe thây tiếng
miệt thị khe khẽ của anh: “Danh phận con dâu Thị trưởng đối với cô có
sức hấp dẫn đến vậy sao? Cô không tiếc nuôi gì khi phải đánh đổi hạnh
phúc cả đời để sống bên cạnh một kẻ tàn tật như tôi ư?”<


Pair of Vintage Old School Fru